Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 336

Cập nhật lúc: 2025-03-28 06:10:05
Lượt xem: 13

Nghe xong lời của thầy Trương, Dụ doanh trưởng im lặng một lúc, quay sang nói với con trai: “Xin lỗi đi.”

Tiểu Húc không do dự, bĩu môi nhỏ giọng nói: “Tớ sai rồi.”

Dụ doanh trưởng cau mày: “Nói lớn lên, không nghe thấy sao? Sai thì nhận, có gì to tát đâu, sau này có chuyện gì thì nói thẳng mặt, nói sau lưng là kẻ hèn nhát!”

Tiểu Húc gân cổ lên hét: “Thẩm Tuy, xin lỗi, tớ sai rồi!”

“Khương chỉ đạo viên, anh thấy bây giờ đã ổn chưa?” Dụ doanh trưởng không nhận cốc nước Khương Thắng đưa, giọng rất trầm.

Khương Thắng nhíu mày: “Dụ doanh trưởng, đây là chuyện xin lỗi là xong thôi à? Nhà anh giáo dục con cái thế nào vậy? Đều là con cái của quân nhân, sao có thể nói ra những lời như vậy được!” Anh gõ hai lần mạnh vào cái bàn, phát ra âm thanh trầm đục.

Những người ở cửa cũng không vui: “Dụ doanh trưởng, mọi người đều là quân nhân, không nói gì khác, con cái nhà anh mở miệng ra là trù ẻo người ta chết, nhà các anh dạy con kiểu gì thế?"

Dụ doanh trưởng nhìn anh ta lạnh lùng: “Vậy anh muốn thế nào?”

“Chỉnh đốn tư tưởng của mình, quản lý con cái cho tốt, đều là đồng đội, không nói đến việc che chắn cho nhau trên chiến trường, ít nhất đừng nói những lời chạm vào lòng người như vậy.”

“Không đề cập đến sự hy sinh của nhà họ Sở cho quốc gia, chỉ nói đến cha của Thẩm Tuy, cha của Thẩm Tuy là liệt sĩ, đồng đội không chiếu cố thêm đã đành, lại còn nói như vậy về một đứa trẻ. Đổi lại là anh, nếu anh c.h.ế.t dưới pháo địch, để lại một Tiểu Húc, đồng đội của anh không những không giúp đỡ mà để con cái mình bắt nạt con trai anh, anh nghĩ thế nào?!”

“Dụ doanh trưởng, đừng để anh hùng c.h.ế.t không nhắm mắt, để đồng đội còn sống phải thất vọng.” Khương Thắng nói đến đây, dù sao anh cũng không phải lãnh đạo cấp trên, lời lẽ không thể quá gay gắt, tránh bị nói là bênh vực Sở Đại, lập bè kết phái.

“Khương chỉ đạo viên, sao anh có thể ví dụ như vậy, chẳng phải là nguyền rủa nhà tôi…” Chị dâu to bự chưa nói hết, Dụ doanh trưởng đã liếc một cái, cô ta lặng lẽ ngậm miệng, ngoan ngoãn đứng sau lưng anh.

Dụ doanh trưởng kéo con trai đến trước mặt Thẩm Tuy, nói: “Xin lỗi thành khẩn một chút, lần sau nếu còn tái phạm, cha sẽ đánh gãy chân con.”

Tiểu Húc run rẩy, tính cách cậu giống mẹ, không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ cha.

Cậu khom lưng thành thật: “Thẩm Tuy, tớ sai rồi, tớ không nên nói những lời đó, tớ thay mặt bản thân và mẹ xin lỗi cậu, xin lỗi thím Sở, lần sau sẽ không nói như vậy nữa."

Nghe xong lời của Khương Thắng, cậu cũng thấy mình sai. Mà hai đứa nhỏ còn lại đều là bạn thân của Tiểu Húc, mẹ của hai người họ cũng là bạn của chị dâu to cao kia. Bây giờ Dụ doanh trưởng đã lên tiếng, Khương chỉ đạo viên lại nói những lời nghiêm khắc như vậy, tất nhiên sẽ không tiếp tục giả vờ như không nghe thấy gì nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-336.html.]

Ba đứa trẻ đều thành thật xin lỗi, Cố Khanh Khanh cũng không muốn truy cứu thêm, chỉ là trong lòng vẫn vô cùng khó chịu, nghẹn muốn chết.

Cuối cùng cô cũng hiểu vì sao đôi khi chồng về nhà sắc mặt không được tốt, thấy cô là anh thu liễm lại ngay là vì không muốn cô biết những chuyện phiền lòng ở đơn vị.

Dù là Binh Đoàn Lục Trung hay Binh Đoàn Xây Dựng cũng đã có phần nhìn nhau không vừa mắt, chứ đừng nói đến các đơn vị địa phương khác chưa từng tiếp xúc, nhiều người tụ lại với nhau khó tránh khỏi va chạm.

Cô cảm ơn thầy Trương, Khương chỉ đạo viên và các anh em trong Binh Đoàn, rồi đưa Thẩm Tuy đến tòa nhà số 1 khu Nam tiếp tục đi học, xong xuôi cô quay về nhà.

Sở Đại một tay ôm hai đứa trẻ không hề có vẻ mệt mỏi, thấy cô về, trong mắt còn chút u sầu chưa tan, chân mày hơi nhướng, chờ cô mở miệng trước.

Quả nhiên, vừa thấy chồng, Cố Khanh Khanh cảm thấy đặc biệt tủi thân: “Cái loại người gì vậy chứ."

Sở Đại hơi nâng cằm: “Vào phòng rồi nói.” Có vẻ em ấy ra ngoài lại gặp chuyện gì đó. Mà từ việc cô chủ động đưa Thẩm Tuy đi học, nghe đã biết không đơn giản.

Cố Khanh Khanh gật đầu, theo chồng vào phòng, hai vợ chồng ngồi bên giường, cô nhận lấy Niên Niên từ tay chồng, cúi người hôn con trai một cái.

Ngửi thấy mùi sữa trên người con, trong lòng cô bớt u sầu đi nhiều.

“Bình thường các anh hay có xích mích với Dụ doanh trưởng phải không?”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Ừ.” Sở Đại không ngờ cô sẽ hỏi vậy, chuyện trong đơn vị cô ít khi can dự, lúc anh nói chuyện quân sự với Cố Thanh Liệt và Triệu Trạch, cô cũng không bao giờ xen vào.

Cố Khanh Khanh thở dài, kể lại mọi chuyện xảy ra sáng nay.

“Anh muốn rời đảo có phải cũng vì lý do này không?”

Đối với Binh Đoàn Xây Dựng thường xuyên chiến đấu ở tiền tuyến, làm việc thẳng thắn và dứt khoát, những vấn đề liên quan đến nhiều thứ như vậy thực sự làm giảm ý chí chiến đấu.

“Cũng một phần.” Sở Đại thành thật nói: “Quan hệ không tốt với Dụ Thế một phần là vì anh lên đảo trước anh ta, sau khi căn cứ quân sự xây dựng xong, anh và anh ta khó tránh việc đối đầu vì chức vị."

Cố Khanh Khanh hiểu: “Dụ doanh trưởng làm người có vẻ không nói đạo lý, mặc dù không phải người xấu hoàn toàn, như chuyện của Thẩm Tuy, nghe xong lời của Khương chỉ đạo viên anh ta lập tức bảo Tiểu Húc xin lỗi, em nghĩ anh ta có thể không biết chuyện này.”

Loading...