Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 335

Cập nhật lúc: 2025-03-28 06:10:03
Lượt xem: 9

Cố Khanh Khanh giờ mới phản ứng lại, không ngờ cậu em im lặng lại đột nhiên mạnh mẽ như vậy, cô cũng không ngại: “Cậu học trò này là con cái nhà ai? Nhà em dạy dỗ em như thế nào vậy? Tôi thấy tư tưởng giác ngộ của cha mẹ em không ổn lắm đâu đấy nhé. A Tuy, không học nữa, kéo người này đến doanh trại cho Khương chỉ đạo viên xem con cái nhà ai mà độc mồm độc miệng như vậy."

Đứa trẻ bị túm cổ áo không thể động đậy, không hiểu sao Thẩm Tuy lại có sức mạnh như vậy, càng không hiểu sao trước đây cậu ta làm như không nghe thấy mà hôm nay lại tức giận như thế.

Cậu ta lắp bắp: “Không… không chỉ mình em nói, Tiểu Húc, Tiểu Hà và Anh Tử cũng nói như vậy, em nghe họ nói mới nói theo…”

Cố Khanh Khanh đang lo không biết tìm ai, giờ thì tốt rồi, chỉ cần hỏi thầy giáo là biết tên từng đứa thuộc lớp nào.

Cô ra hiệu cho Thẩm Tuy, cậu hiểu ý, kéo đứa trẻ đó vào trường tìm thầy giáo.

Có chị dâu đi ngang qua thấy tình hình này liền đi báo tin cho những người quen, nhanh chóng, tòa nhà số một khu Nam đã bị vây kín bởi các vị phụ huynh.

Khi Cố Khanh Khanh và thầy Trương ra ngoài, bên cạnh đã có thêm ba đứa trẻ.

Thầy Trương này chính là người đã có mặt lúc xảy ra mâu thuẫn với Vũ Nguyễn. Thầy có nghe thấy một vài lời đồn trong trường học. Lúc đó thầy đã giáo huấn mấy em học sinh một trận rồi không ngờ mấy đứa nhỏ còn nói xấu lưng người ta.

"Tiểu Húc?! Sao con không đi học mà lại đi đâu vậy?" Một chị dâu chạy tới, xông vào trong nắm lấy cổ tay con trai đang ủ rũ kéo về phía mình.

Cố Khanh Khanh ngẩng đầu nhìn người phụ nữ cao to trước mặt, khẽ cười nhạt: "Chị dâu, con chị ở trường bắt nạt em trai tôi, còn nói những lời khó nghe vô cùng. Chị cũng đến rồi chúng ta cùng đi chỗ Khương chỉ đạo viên nói chuyện cho rõ ràng. Nhìn xem ruốt cuộc là con của vị tiểu đoàn trưởng, trung đoàn trưởng nào giáo dục con cái mình như thế, các người đang cố tình cô lập em trai tôi."

"Cũng hay, hôm nay nói rõ ràng đi, xem là lỗi của con cái hay chính là lỗi của các vị phụ huynh. Về sau chúng ta nên tránh tiếp xúc với những quân nhân có tư tưởng không tốt, việc này cũng cần để Khương chỉ đạo viên biết, tránh khi thực hiện nhiệm vụ, có vị quân nhân nào đó có tư tưởng lệch lạc."

Lời cô nói quả thật rất thâm hiểm, người phụ nữ cao to như bị giẫm vào đuôi mèo, lập tức nhảy dựng lên.

"Đồng chí này nói kiểu gì vậy! Chẳng qua chỉ nói vài câu thôi mà, có cần phải làm to chuyện đến gặp Khương chỉ đạo viên không?"

Mẹ của Tiểu Hà và Anh Tử đứng phía sau thấy tình hình như vậy liền chọn cách im lặng, chờ xem diễn biến kế tiếp. Trong mắt họ, mẹ của Tiểu Húc là người nóng nảy, dễ bốc đồng, lại không suy nghĩ nhiều.

Thấy ngón tay của người phụ nữ gần chọc vào mặt mình, Cố Khanh Khanh vô thức nhíu mày, Thẩm Tuy liền đứng chắn trước cô.

Thầy Trương là nhân viên văn phòng của quân đội, mặc quân phục hải quân, đeo kính, trông rất nho nhã.

"Mẹ Tiểu Húc, chị hãy bình tĩnh trước." Giọng thầy Trương ôn hòa hòa giải: "Chuyện này chúng ta đến gặp Khương chỉ đạo viên nói rõ là được, có lỗi thì xin lỗi, bằng không về sau ảnh hưởng đến phẩm chất tương lai của đứa trẻ."

Mẹ Tiểu Húc căm giận bất bình: "Chúng tôi có lỗi gì? Thầy Trương, thầy thiên vị quá rồi. Thầy sợ đắc tội với Sở doanh trưởng quyền cao chức trọng chứ gì? Tôi nói cho thầy nghe, trên cái đảo này không phải một mình Sở doanh trưởng nhà cô ta có thể định đoạt."

Đám phụ nữ vây quanh ngày càng đông, mẹ của Tiểu Hoan lo lắng không thôi, sợ Cố Khanh Khanh bị bắt nạt, thân hình nhỏ bé của em ấy đứng cạnh mẹ Tiểu Húc, sự chênh lệch quá rõ ràng.

Bình thường cô ít giao tiếp với người khu Đông và khu Tây, các chị em ở khu Nam và khu Bắc rất hòa thuận, không như đám người bọn họ, suốt ngày nói xấu sau lưng người khác.

Thấy Triệu Trạch bế Tiểu Ngư đến, bên cạnh còn có Trần Giải Phóng, mắt cô sáng lên, từ đám đông chen ra kéo tay Trần Giải Phóng lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-335.html.]

"Này này, chị dâu, chị dâu, ảnh hưởng tác phong của tôi, này này!!" Trần Giải Phóng không hiểu chuyện gì bị đẩy lên trước, vừa nói xong đã thấy em gái mình và Thẩm Tuy.

"Có chuyện gì đây?" Tình hình này không đúng chút nào, người phụ nữ đang phun nước bọt vào mặt em gái anh hình như là vợ của Dụ doanh trưởng lên đảo đợt hai.

"Khanh Khanh!" Trần Giải Phóng không màng bất cứ điều gì khác, đứng chắn trước em gái mình ngăn người phụ nữ kia lại: "Chị dâu này, chị làm gì thế? Nói chuyện thì nói đàng hoàng, đừng có hùng hổ như muốn ăn thịt người như vậy."

Có mấy chị dâu bật cười, mẹ của Tiểu Hoan cũng thở phào nhẹ nhõm.

Quân đội có nhiều người mang tính cách ngang tàng, đặc biệt là người từ Binh Đoàn Xây Dựng, bình thường hòa thuận thì nói chuyện nhẹ nhàng, lúc có chuyện thì hung tàn dữ lắm.

Các chị em vẫn nhớ lần đó, người từng nói với em gái Vu đại đội trưởng, Binh Đoàn Xây Dựng không có quy củ không đánh nữ nhân chính là người này.

Trần Giải Phóng người trông khá vạm vỡ, người phụ nữ cao to không dám đối đầu trực diện, cuối cùng đành theo họ đến doanh bộ.

Binh Đoàn Xây Dựng hôm qua uống say, hôm nay được nghỉ ngơi, một số vừa dậy đi ăn, thấy một đám người đi về phía doanh bộ, tò mò hỏi người bên cạnh: "Chị dâu, phía trước có chuyện gì vậy?"

Người bị hỏi là người khu Nam, cô kiên nhẫn giải thích: "Có đứa trẻ chửi em trai của Sở doanh trưởng là sao chổi, chuyên đi khắc người nhà, khắc cha, khắc mẹ, khắc cậu. Lần sau không biết sẽ khắc ai trong Sở gia. Bị em gái cậu nghe được tìm thầy Trương muốn mang người đi doanh bộ tố cáo. Cái cô vợ của Dụ doanh trưởng không phục, hai người cãi nhau."

"Hể!" Người Binh Đoàn Xây Dựng là người từ chiến trường trở về, ai cũng tính nóng như kem,, ăn không trôi cơm nữa.

Có người tức giận nghiến răng: "Chết tiệt, không c.h.ế.t trên chiến trường, giờ lại bị nguyền rủa sau lưng, hôm nay em gái mà bị bắt nạt, chúng ta không còn mặt mũi nào để nói là anh em của lão Sở cùng lão Cố nữa, chúng ta nhảy xuống biển mà c.h.ế.t cho xong."

Anh xắn tay áo hùng hổ chạy theo.

"Ngẩn ra làm gì? Đi thôi!" Những người khác như bừng tỉnh ngộ, cùng chạy theo.

Doanh bộ hôm nay như cái chợ, rộn ràng, nhốn nháo, Khương Thắng nhìn Cố Khanh Khanh, rồi lại nhìn Thẩm Tuy và thầy Trương.

Nhóm người quen thuộc này làm anh buồn cười.

Anh tự tay pha hai ly trà mang ra, đặt trên bàn, nhẹ nhàng hỏi: "Nói đi em dâu, hôm nay lại có chuyện gì vậy."

Nghe xong lời của cô, sắc mặt Khương Thắng nghiêm lại vài phần: "Chuyện này không phải nhỏ, cảnh vệ, đi gọi Dụ doanh trưởng đang trực ban đến đây."

"Rõ!"

Hôm nay đúng là đợt luân phiên của nhóm quân nhân lên đảo đợt hai, Dụ doanh trưởng ở gần doanh bộ, chỉ mất hai ba phút là đến nơi.

"Khương chỉ đạo viên." Doanh trưởng và chỉ đạo viên cùng cấp, trước khi căn cứ quân sự hoàn thành, cấp bậc của họ sẽ không thay đổi.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Dụ Doanh trưởng, anh ngồi đi, thầy Trương, phiền anh nói lại sự việc một lần nữa cho rõ, tránh để em dâu mở miệng để anh ấy cảm thấy người xuất thân từ quân khu phía Nam thiên vị lẫn nhau." Khương Thắng đá bóng sang cho thầy Trương, mình thì đi pha trà.

Thầy Trương cũng đã hiểu ra chút ít, nếu nói nhỏ thì đây là chuyện giữa con cái nhà họ Sở và nhà họ Dụ. Còn nói lớn thì là mâu thuẫn ngầm giữa các khu Nam Bắc và khu Đông Tây, thậm chí có thể nói là ranh giới khó hòa hợp giữa đợt quân nhân lên đảo đầu tiên và đợt thứ hai.

Loading...