Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 334
Cập nhật lúc: 2025-03-28 06:10:01
Lượt xem: 5
Năm 1974, ngày 23 tháng Giêng âm lịch.
Đoàn Đoàn và Niên Niên đã hai tháng tuổi, tối qua đám đàn ông uống say bí tỉ, ôm nhau khóc rống lên, cái không khí bi thảm đó bây giờ Cố Khanh Khanh vẫn cảm thấy trong lòng bị ứ nghẹt lại một cục.
Sáng sớm hơn sáu giờ, hai đứa trẻ vẫn còn đang ngủ, Sở Đại hôm nay không phải trực, cùng Cố Khanh Khanh nấu bữa sáng trong bếp.
Đuôi mắt anh vẫn còn vương màu đỏ của dư vị cơn say tối qua, hai tay khoanh trước n.g.ự.c dựa lưng vào cánh cửa bếp, đầu hơi ngửa ra, mắt nheo lại nhìn cô.
Sáng sớm ăn gì đơn giản cũng được, Cố Khanh Khanh chỉ cắt ít gừng, nấu cháo thịt bằm trứng bắc thảo.
Hứa Niệm nhờ thuyền trưởng mang đến hai mươi lăm quả trứng bắc thảo, đưa đến chỗ cô mười quả, giờ còn lại năm quả.
Lại cắt ít cải thảo cho vào, ăn sẽ thanh mát hơn.
Cố Khanh Khanh ngồi bên bếp lửa, chăm chú nhìn nồi cháo trong niêu đất.
Sở Đại không nói gì, cô cũng không mở miệng, chỉ có tiếng cháo thịt băm sôi sùng sục bên tai.
Phía sau cô là đôi chân dài của anh ấy, khi thêm củi vào bếp, cơ thể cô ngả về phía trước rồi lại thẳng lên, chiếc ghế đẩu không có lưng tựa dễ đụng vào chân anh.
Sở Đại chỉ ngồi nhìn như thế.
“Chị ơi.” Thẩm Tuy từ trên lầu xuống, tay xách cặp sách: “Chị có muốn uống nước không?”
Cậu treo cặp sách lên lưng ghế, cầm ấm nước trên bàn rót một cốc, uống một ngụm lớn.
Nước sôi tối qua giờ chỉ còn ấm uống được, chỉ không thể pha trà thôi.
“Được, em rót giúp chị một cốc.” Cố Khanh Khanh lại nhớ đến chuyện chị Niệm nói với cô, ngẩng đầu nói với người đàn ông phía sau: “Lát nữa em đưa A Tuy đến trường, anh ở nhà trông các con, con em đã cho b.ú rồi, chúng dậy thì pha chút sữa bột là được.”
“Ừm.” Sở Đại cũng không hỏi tại sao, nhận cốc sứ Thẩm Tuy đưa, uống một ngụm rồi đưa cho cô.
Cố Khanh Khanh quả thật có hơi khát, uống hết chỗ nước còn lại, cháo thịt bằm trứng bắc thảo cũng đã gần chín.
“A Tuy lấy chén ăn cháo, lát nữa đi học đợi chị đưa em đi."
Thẩm Tuy ngẩn ra, hôm nay không có họp phụ huynh, chỉ mỗi lần khai giảng chị mới đưa cậu đi học.
Chẳng lẽ chị đã nghe được gì.
Ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía anh rể, anh ấy chỉ lắc đầu.
Cố Thanh Liệt quên không kể chuyện này cho Sở Đại, lúc đó tức giận m.á.u dồn lên đỉnh đầu, hận không thể ngay lập tức lao ra tiền tuyến, những chuyện khác sớm đã quên mất.
Cố Khanh Khanh cũng chỉ hôm nay mới có thời gian lo việc này, Sở Đại thời gian qua rất bận, ở nhà mình cô trông hai đứa con không tiện mang con ra ngoài.
Ba người im lặng ăn cháo, Cố Khanh Khanh bình thường hay nói cười mà hôm nay lặng lẽ ăn cháo.
Một lúc lâu sau, Sở Đại mở lời: “Anh hai nói dưới gối còn ít tiền và phiếu, là cho em.”
“Lúc phơi chăn em đã nhìn thấy, em đã cất trong ngăn kéo tủ quần áo phòng anh ấy.” Cố Khanh Khanh đặt đũa xuống, nói: “Tiền trợ cấp của anh đủ dùng, sau này anh trai cho em tiền em sẽ để dành cho hai anh trai lấy vợ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-334.html.]
“Được.” Sở Đại nở nụ cười đầu tiên trong ngày, nói: “Anh Hai chắc chắn không ngờ, chuyện cả đời của mình còn phải nhờ em gái lo lắng giùm.
Cố Khanh Khanh thở dài: “Em thấy hai người họ chẳng có tâm trí nào để yêu đương kết hôn, nhà em cũng không quản nổi hai người đó, anh cả tính cách anh biết đấy, dù anh ấy có nói cả đời không lấy vợ thì người nhà cũng không tiện nói gì trước mặt anh ấy.”
Sở Đại uống một ngụm cháo thịt băm, nói: “Họ tự có tính toán của mình, em không cần lo cho họ.”
Lo cũng vô ích, Cố Khanh Khanh đã mệt mỏi không muốn quản, hai anh trai tiêu tiền ở chỗ cô quá nhiều, cô chỉ có thể dành dụm thay họ.
Ăn sáng xong, Sở Đại ở nhà trông hai đứa con, Cố Khanh Khanh khoác vai Thẩm Tuy đưa cậu đi học.
Đi ngang qua nhà Hứa Niệm, chị ấy vừa đúng lúc đang phơi quần áo ngoài sân: “Khanh Khanh, sớm thế.”
“Đưa A Tuy đi học xem sao, Tiểu Ngư đâu?”
“Cha nó hôm nay được nghỉ, bế đi chơi rồi.” Hứa Niệm đặt quần áo xuống, đi đến cổng sân: “Em là đi giải quyết chuyện đó hả?”
“Vâng.” Cố Khanh Khanh xoa đầu Thẩm Tuy, “Không thể để em ấy mãi bị bắt nạt, đứa trẻ này sợ liên lụy đến anh rể, em đều biết."
Thẩm Tuy cơ thể cứng đờ, chị thật sự biết hết rồi, cậu im lặng lắng nghe hai chị nói chuyện, trong lòng tràn ngập ấm áp.
Nói chuyện xong với Hứa Niệm, cô tiếp tục đưa Thẩm Tuy đi học, giọng nói rất nhẹ nhàng: “Chị nhớ đã từng dạy em, ở trường bị bắt nạt về nhà phải nói với chị và anh rể, em đã làm chưa?”
“Xin lỗi, chị.” Cậu cúi đầu, giọng trầm buồn.
“Trước đây với Vu Nguyễn một người lớn em còn dám đánh cô ta, bây giờ chỉ là mấy đứa trẻ con, sao lại không dám ra tay? Đánh không lại? Em sợ à?”
“……” Thẩm Tuy cúi đầu nghe chị nói, trong lòng nghĩ không phải như vậy, đánh nhau với Vu Nguyễn vì cô ta nói xấu chị, không đánh bạn học vì họ chỉ chửi mắng cậu, cậu biết cha của những đứa đó đều là chiến hữu của anh rể, không muốn làm anh rể khó xử.
Bị chửi mắng cũng không sao, cậu không để ý.
Mấy năm trước ở nhà bà ngoại cậu đã nghe đủ những lời như sao chổi, tang môn tinh, trong lòng cũng chẳng còn gợn sóng gì vì những lời này nữa.
Trước đây không nói với chị vì chị đã mệt mỏi chăm hai cháu, còn lo lắng cho anh hai ở tiền tuyến, cậu không muốn chị bận lòng.
Nhưng bây giờ lòng cậu thực sự rất vui, chị quan tâm đến cậu, không muốn cậu bị bắt nạt, cậu cảm nhận rõ mình được yêu thương.
Vân Mộng Hạ Vũ
Trường trung học ở tòa nhà số 1 khu Nam, đi từ từ mất mười lăm phút là đến, Cố Khanh Khanh trong lòng bực bội bước đi rất nhanh, mẹ Tiểu Hoan trong hàng rào vừa mở miệng muốn chào hỏi, người đã đi nhanh về phía trước.
“Cái kia, Khanh Khanh này, hôm nay làm sao vậy...” Cô lẩm bẩm vài câu, nhớ lại lời Tiểu Hoan nói trước đó, thốt lên một tiếng “ôi trời”, mở cổng sân chạy nhanh về phía trường học.
Cổng trường có rất nhiều người, đều là học sinh trung học, phần lớn là con của đợt quân nhân thứ hai lên đảo.
Cố Khanh Khanh đưa người đến cổng trường mới nhớ ra, mình không biết ai là người bắt nạt em trai, đang ảo não thì nghe được có hai đứa trẻ thì thầm —
“Nó chính là sao chổi Sở gia khu Bắc đúng không, mẹ tớ bảo bình thường gặp nó phải tránh xa nó ra, cha nó chết, mẹ nó chết, cậu nó cũng chết, lần sau biết đâu đến lượt nhà họ Sở cũng ...”
Chưa kịp nói xong, đã bị người ta túm cổ áo.
Đứa trẻ quay đầu lại, đối diện với đôi mắt dài lạnh lùng, giọng nói hung dữ của đứa trẻ: "Nói lung tung nữa tao cắt đầu lưỡi mày."
Cho dù mắng cậu thế nào cũng được, nhưng chỉ cần dám đụng với chị gái và anh rể, cậu có liều mạng cũng phải đánh c.h.ế.t nó.