Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 333
Cập nhật lúc: 2025-03-28 06:09:59
Lượt xem: 8
Bảy giờ.
Cơm đã dọn lên bàn.
Sinh nhật Thẩm Tuy đến cuối cùng không được tổ chức, Sở Đại và Cố Thanh Liệt không nuốt nổi miếng nào, hai người đi đến doanh trại.
Dù họ không đến, Khương Thắng cũng sẽ đến tìm, “Đây là điện báo từ Binh Đoàn, đồng chí Cố Thanh Liệt, cậu xem đi.”
Cố Thanh Liệt mở ra, là điện báo do chính Từ chính ủy đánh đến.
Đại ý là: Binh Đoàn gần như đã ra trận toàn bộ, các thủ trưởng chỉ còn một vị đoàn trưởng ở nhà chỉ huy, lão Quan gần như muốn tự mình cầm s.ú.n.g ra trận, bị Từ chính ủy giữ lại.
Bây giờ cần người thay thế Phùng Thiên Nhai lên tuyến đầu, lệnh cho anh nhanh chóng trở về.
Khương Thắng đã đọc điện báo, anh trầm giọng: “Chúng tôi đã liên hệ với quân khu phương Nam để không quân điều động máy bay vận tải đưa cậu đến Binh Đoàn.”
Đảo Bạch Sa đã có kế hoạch sử dụng máy bay vận tải để vận chuyển vật tư chiến lược, có sân bay và đường băng phía sau doanh trại.
"Cậu chuẩn bị đi, bây giờ là bảy giờ hai mươi ba phút, bảy giờ bốn mươi phút máy bay vận tải Y-5 của không quân sẽ hạ cánh ở doanh bộ, trên máy bay có trang bị vật tư của quân đội dã chiến gửi đến cho Binh Đoàn Xây Dựng. Máy bay hạ cánh xuống sa mạc sẽ lập tức vào trận địa tác chiến."
Dù bây giờ có thuyền vật tư đưa Cố Thanh Liệt về quân khu Phương nam, rồi từ đó đi tàu hỏa cũng phải mất hai ngày một đêm mới đến Binh Đoàn Xây Dựng.
Đây là phương pháp nhanh nhất, cũng cho thấy tình hình chiến sự biên giới vô cùng cấp bách, Binh Đoàn Xây Dựng phải xin cứu viện từ quân khu.
Cố Thanh Liệt quen thuộc với tác chiến của địch và tình huống ở biên cảnh, là lựa chọn tốt nhất để mang đội.
“Đồng chí Cố Thanh Liệt?!” Thấy cậu ấy mãi không phản ứng, Sở Đại tăng âm lượng.
“Có!” Cố Thanh Liệt bừng tỉnh, tay bóp nát tờ giấy, anh đứng nghiêm chào.
Không cần thu dọn bất cứ cái gì, anh đi luôn ra sân bay phía sau doanh trại, anh quay qua nói với Sở Đại: “Thay tôi nói lời xin lỗi với em gái tôi, tôi đi không lời từ biệt, dưới gối tôi có ít tiền và phiếu phiếu, nhớ đưa cho em ấy."
“Tôi biết rồi.” Sở Đại chào cậu ấy: “Đồng chí Cố Thanh Liệt, xin cậu, đưa đồng đội về nhà.”
“Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!”
Bảy giờ bốn mươi phút, máy bay hạ cánh, Cố Thanh Liệt thẳng lưng, lên thang máy bay.
Máy bay vượt qua đường băng, cất cánh nhanh chóng, biến mất trong đêm tối mịt mù.
Vân Mộng Hạ Vũ
Đây là lần đầu anh đi máy bay, không có tâm trạng nhìn cấu trúc bên trong, một trung đội trưởng quân đội dã chiến vỗ vai anh: “Anh bạn, vũ khí trang bị đã đủ, thay đồ đi.”
Anh đứng lên thay đồ, làm quen với s.ú.n.g ống.
Khi chạm vào súng, tay anh vẫn run nhưng lòng anh kiên định hơn rất nhiều.
Bay khoảng bốn mươi phút, anh đoán là đang ở trên không quân khu phương Nam, nhìn ra ngoài cửa sổ, đen kịt khắp nơi.
Đột nhiên có tiếng máy bay vang lên bên cạnh, trung đội trưởng quân đội dã chiến nhìn ra ngoài, ngạc nhiên: “Là tiêm kích J-6 của không quân!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-333.html.]
Cùng lúc đó, giọng phi công lạnh lùng như sương sớm vang lên ——
“Tập đoàn không quân Cố Xán Dương, được lệnh phối hợp với lục quân thực hiện nhiệm vụ tác chiến trên mặt đất, chiến thắng sẽ thuộc về chúng ta.”
Cố Thanh Liệt ôm súng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cánh máy bay lướt qua, để lại tàn ảnh.
-
Sở Đại về nhà, nói tình hình rõ ràng cho Cố Khanh Khanh, cô chỉ ôm lấy chồng, nói: “Nếu anh còn ở Binh Đoàn, em chắc chắn sẽ để anh đi.”
Đó là nhiệm vụ và sứ mệnh của họ, dù biết trước là nguy hiểm, cô cũng không thể ngăn cản anh trai và chồng mình.
Sở Đại ôm vợ, cằm chạm vào trán cô, thở dài.
Anh chưa rời Binh Đoàn, anh sẽ không ngần ngại ra tuyến đầu.
-
Một tuần sau khi Cố Thanh Liệt rời đảo Bạch Sa, Cố Khanh Khanh lòng lo lắng không yên.
Sở Đại không nhận được bất kỳ điện báo nào từ Binh Đoàn, bởi vì dù sao cũng là hai biên chế khác nhau, phải có sự chừng mực.
Hôm đó, hai đứa trẻ đều ngủ, cô lên lầu muốn lấy chăn của anh hai ra phơi để anh về có thể đắp.
Thẩm Tuy đi học, ở nhà chỉ còn cô và hai đứa trẻ.
Tầng hai có ban công nhỏ, phơi chăn rất tiện, cô vừa mang chăn ra ngoài thì nhìn thấy người đàn ông cao lớn đứng dưới nhìn lên, ngước mắt nhìn cô.
Đối diện ánh mắt cô, người đàn ông mỉm cười.
“Anh hai gửi điện báo, đại thắng. Anh ấy đã về Binh Đoàn, bảo em đừng lo lắng cho anh ấy.”
Chăn trong tay Cố Khanh Khanh suýt rơi xuống đất, nước mắt trào ra, những ngày này dù ngủ thế nào cũng không yên giấc, cứ nửa đêm là cô bừng tỉnh.
Cô thực sự sợ hãi. Anh trai đến đảo, dù hai người không nói rõ cô có thể đoán được phần nào.
Cô thực sự rất sợ.
Cho đến bây giờ mới an tâm được phần nào.
Tối đó, cô làm một bàn tiệc, mời mọi người trong Binh Đoàn đến ăn cơm.
Ai cũng biết Phùng Thiên Nhai đã hy sinh, đau lòng không thôi, muốn ngay lập tức ra tiền tuyến, đặc biệt là khi biết địch quân cố tình treo xác anh ta để kích động bộ đội Binh Đoàn.
Bây giờ nghe tin Cố Thanh Liệt cùng quân đội dã chiến và không quân đại phá địch quân, đưa t.h.i t.h.ể Phùng Thiên Nhai về quê nhà, trong lòng trăm vị ngổn ngang không thể nói bất cứ lời nào.
“Ly này, kính anh em đã khuất.”
Sở Đại nâng cốc, rượu trong ly đổ xuống đất.
“Kính anh em của chúng ta!” Các chiến sĩ hai mắt đỏ ngầu.