Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 332

Cập nhật lúc: 2025-03-28 06:09:56
Lượt xem: 5

"Xào món cua cay nhé, A Tuy thích ăn. Đứa nhỏ này chỉ có ăn hải sản xào cay, mấy món thịt xào ớt không thấy động vào. Thằng bé gầy quá, em nấu cho em ấy canh trứng, chị biết thằng bé nói gì không?" Cố Khanh Khanh cắt nhỏ ớt xanh rồi lấy một nắm ớt đỏ: “Thằng bé nói nhà còn có trứng, bảo em để dành ăn bổ sung dinh dưỡng.”

“Đứa trẻ này.” Hứa Niệm rửa sạch bụi đất ở rễ tỏi, bóc hai quả trứng bách thảo mà thuyền trưởng mua giúp mang đến đây, cô dự định làm món ray trộn: “Mấy người chị dâu bên khu Đông, khu Tây ác mồm ác miệng ghê thật, sau lưng nói thằng bé mệnh cứng, khắc người trong nhà. Không biết có phải họ cũng nói với con mình như vậy không. Hôm nay chị đi qua trường học, nghe thấy có người mắng thằng bé là sao chổi.”

“Bốp ——” Cố Khanh Khanh đập mạnh con d.a.o phay xuống cái thớt: “Con cái nhà ai mà mồm miệng hư đốn thế? Chị biết không? Em đi tìm phụ huynh nhà nó."

Nghe thấy tiếng động trong bếp, Cố Thanh Liệt và Thẩm Tuy nhìn nhau, anh bế Đoàn Đoàn đi đến: “Có chuyện gì vậy?”

Nhìn thấy Thẩm Tuy đứng sau anh, Hứa Niệm ra hiệu cho Cố Khanh Khanh.

Cố Khanh Khanh nén giận, tim đập n.g.ự.c phập phồng, cố gắng kìm nén: “Không có việc gì, chị A Niệm nói thấy một con sâu, làm em giật mình.”

“Ở đâu?” Cố Thanh Liệt chen vào bếp, nhìn quanh: “Sợ cái gì, anh đang ở ngoài mà, gọi một cái là vào ngay.”

“Nó bò ra ngoài cửa sổ rồi.” Cố Khanh Khanh thở phào, Thẩm Tuy đôi mắt đen láy nhìn vào cô, cô nhẹ nhàng nói: “A Tuy, có phải Niên Niên muốn uống sữa bột không? Em đi pha một ít để Niên Niên vào trong nôi là được rồi."

“Được.” Thẩm Tuy không nghĩ ngợi nhiều, ôm cháu ra ngoài.

Sở Đại đi doanh bộ chưa về, trong nhà chỉ có Cố Thanh Liệt và Thẩm Tuy là có thể chăm sóc hai đứa nhỏ.

Hứa Niệm nhìn con trai đang nằm trong nôi, cậu bé đang ngậm một cái trống lắc, cắn một miếng rồi lại buông ra.

Thấy con không khóc lóc, cô cũng không bận tâm.

Cố Thanh Liệt thấy em gái hơi khác thường, hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì? Hai người có vẻ không bình thường.”

“Anh, có người mắng A Tuy là đồ sao chổi.” Cố Khanh Khanh từ nhỏ khi bị bắt nạt luôn về nhà mách các anh, cô buột miệng tuôn ra không ngừng: “Chúng ta phải xem rốt cuộc ai nói xấu sau lưng chúng ta."

Thẩm Tuy vừa mới thoát khỏi trạng thái trước đây, cô không muốn em trai nhạy cảm lại rơi vào cảm giác tự ti.

Cố Thanh Liệt mặt nghiêm lại: “Chuyện này để anh lo, mai anh đưa thằng bé đến trường, trước hết phải báo với thầy giáo, đều là con cái gia đình quân nhân, chuyện này không giải quyết tốt, anh sẽ không khách khí.”

Cố Khanh Khanh lúc này mới yên tâm, mím môi: "Mấy cái chị dâu đó làm gì vậy chứ, cứ ba lần bảy lượt nói xấu sau lưng nhà mình, em đâu có động chạm gì đến họ đâu.”

“Lúc trước em tát Vu Nguyễn một cái, họ sau lưng nói em là đồ độc ác." Hứa Niệm dùng dây cắt trứng bách thảo ra thành bốn phần, rồi nói: "Em sống tốt hơn nên bị bọn họ ghen ghét, mỗi lần nhận vật tư, thấy nhà em gửi em nhiều đồ, bọn họ nhìn mà ghen ghét. Trên đảo mặc dù dầu, gạo không cần phiếu, nhưng thịt và đường thì cần, nhà em gần như ngày nào cũng ăn thịt.”

Cố Khanh Khanh hiểu ra, thở dài: “Trước tiên giải quyết chuyện này đã, nếu em còn nghe ai nói xấu A Tuy, em sẽ kéo con họ đến tìm Khương chỉ đạo viên."

Vân Mộng Hạ Vũ

Hứa Niệm gật đầu, đây là điểm cô khâm phục nhất ở Cố Khanh Khanh, làm việc gì cũng luôn dứt khoát.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-332.html.]

Cố Thanh Liệt ra khỏi bếp, Thẩm Tuy đã pha xong sữa bột, thử nhiệt độ rồi cho Niên Niên uống.

Anh đứng bên nôi nhìn một lúc, định đợi Sở Đại về sẽ nói chuyện này với cậu ấy.

Giờ là năm giờ rưỡi, thời tiết ấm dần lên, trời tối muộn, bảy giờ hơn trời vẫn còn ánh sáng.

Hai người phụ nữ bận rộn trong bếp, Triệu Trạch từ trạm xá về mang theo một túi lê.

Anh đặt túi lê lên bàn, bế con trai trong nôi hôn một cái: “Ôi chao ơi, bé con ngoan của ai đây, ôi, là Tiểu Ngư của chúng ta đây mà.”

Cố Thanh Liệt đứng bên cạnh nổi da gà, nói: “Bộ dạng cậu trông ghê quá.”

Triệu Trạch lườm: “Chờ cậu lấy vợ sinh con còn ghê hơn tôi.”

Cố Thanh Liệt không tin.

Sáu giờ hơn, Sở Đại từ doanh trại về, sắc mặt rất kém.

“Sao vậy?” Cố Thanh Liệt bế cháu bằng một tay, đưa ly nước cho cậu ấy.

Sở Đại không nhận, mắt đen ẩn chứa nỗi tức giận dữ dội.

“Điện báo từ Binh Đoàn, Phùng Thiên Nhai đã hy sinh, t.h.i t.h.ể bị treo trên cây tại căn cứ của địch.”

“Con mẹ nó.” Cố Thanh Liệt sửng sốt, cái tách men rơi xuống bàn, cháu trai trong lòng anh bị giật mình khóc òa anh cũng không quan tâm, lòng đầy đau đớn.

Triệu Trạch câm nín, cảm thấy cục m.á.u nghẹn ứ trong lòng.

“Gửi điện báo cho Binh Đoàn ngày mai tôi xuất phát, hai ngày nữa về lại Binh Đoàn." Cố Thanh Liệt cắn môi đến bật máu.

“Thuyền vật tư đón người mười ngày nữa mới đến." Sở Đại nắm chặt tay, gân xanh nổi lên, nhìn là hiểu anh đang cố nhẫn nhịn đến nhường nào.

Ba người đàn ông im lặng, Cố Thanh Liệt rơm rớm nước mắt, Sở Đại cũng không khá hơn bao nhiêu.

Anh và Phùng Thiên Nhai là đồng đội thân thiết, tình cảm rất sâu nặng.

Cố Thanh Liệt cũng vậy, sau khi Sở Đại rời Binh Đoàn, anh thay thế vị trí đại đội phó của Phùng Thiên Nhai, hai người phối hợp với nhau không biết bao nhiêu lần, mà vốn dĩ hai người là anh em tốt.

Nếu để mười mấy người Binh Đoàn biết chắc chắn cũng sẽ ồn ào đòi về trả thù. Nhưng hiện giờ cơ cấu đã thay đổi, người có tư cách và khả năng chỉ còn lại Cố Thanh Liệt.

Không biết bao lâu sau, Sở Đại vỗ mạnh vai người đàn ông cao lớn, giọng khàn khàn: “Nhờ cậu, đưa anh Phùng về nhà.”

Loading...