Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 331

Cập nhật lúc: 2025-03-28 06:09:54
Lượt xem: 5

Sở Đại không ngồi yên được, đứng dậy đi ra sau Cố Thanh Liệt, cổ tay gầy nhưng mạnh mẽ đỡ cánh tay cậu ấy, trầm giọng: "Đồng chí Cố Thanh Liệt, tối lấy thân phận cấp trên mệnh lệnh cho đồng chí, nổ súng!"

Cố Thanh Liệt trong cơn ác mộng có chút tỉnh táo, toàn thân ướt đẫm, đồng tử tan rã dần tập trung, ánh mắt kiên định.

Đoàng——

Viên đạn lao vút, xé gió b.ắ.n ra.

Triệu Trạch nhìn viên đạn sượt qua vỏ cây, cười lớn: "Lão Cố à, nếu Emerson biết kỹ năng b.ắ.n s.ú.n.g của cậu bây giờ thế này chắc phải từ dưới đất chui lên kéo chân cậu."

Hổ khẩu (khu vực giữa ngón trỏ và ngón cái) của Cố Thanh Liệt bị giật đến tê rần, anh nhếch miệng cười: "Lão già đó dám chui ra kéo chân tôi tôi chắc chắn giẫm nát đầu hắn."

Sở Đại buông tay, tựa vào thân cây bên cạnh, ánh mắt nhìn ra xa xa trời xanh mây trắng sau cây dừa đĩnh đạc, anh thở dài: "Chưa đủ."

Trình độ như thế này chưa đủ.

Cả trẻ con ba tuổi cũng có thể nổ s.ú.n.g như thế. Cố Thanh Liệt chưa thể về Binh Đoàn mang đội lên chiến trường, trong lòng cậu ấy vẫn còn chướng ngại không thể vượt qua được.

“Từ từ luyện thôi.” Triệu Trạch vỗ vai Cố Thanh Liệt, quay đầu nói với người đàn ông phía sau: “Có thể b.ắ.n s.ú.n.g là tốt rồi, ít nhất không phải về Binh Đoàn nuôi heo.”

“Lão Chu b.ắ.n bia mười phát trúng bia chín phát, ngay cả nuôi heo cũng không đủ tư cách.” Sở Đại từ tốn xắn tay áo, nhận s.ú.n.g từ Triệu Trạch, không cần nhắm trực tiếp bóp cò b.ắ.n lên trời.

Hoàn toàn là hành động theo bản năng.

“Bốp——” một con chim rơi xuống.

Triệu Trạch đau lòng: “Ngày Tết, mới mùng Một Tết, cậu sao lại nhẫn tâm hạ thủ được vậy.”

Vừa nói dứt lời, anh chạy tới nhặt con chim lên, vẫy tay với hai người: “Còn sống, không cứu nữa, trưa nay mần thịt ăn nhé?”

Sở Đại nhếch mép, rõ ràng không muốn phản ứng với hắn.

Cố Thanh Liệt cười toe toét: “Dù tôi không đủ tư cách nuôi heo thì tôi vẫn là anh hai của Khanh Khanh. Em gái thương tôi lắm đấy nhỏ, từ nhỏ đã thích bám lấy tôi, còn nói anh em tôi giống nhau nhất."

Nghe cậu ta nói dối trắng trợn, Sở Đại khẽ thở dài: “Anh hai, tôi sai rồi.”

Cố Thanh Liệt hừ nhẹ, mặt mày hớn hở.

Triệu Trạch và Sở Đại tìm một tảng đá ngồi xuống, con chim dưới chân vẫn đang giãy giụa, Triệu Trạch mang theo một con d.a.o nhỏ, trực tiếp kết liễu nó.

Cố Thanh Liệt một mình đứng trước bia luyện tập, có thể b.ắ.n s.ú.n.g là thật, mà tay vẫn run, đừng nói nhắm bia, anh đứng trước mặt người khác chĩa s.ú.n.g vào người ta thôi, tay run đã có thể b.ắ.n trượt.

“Ở đầu làng tôi trước đây có một ông lão, khi hút thuốc cũng run như thế này.” Triệu Trạch lấy ra một miếng vải để lau con d.a.o phẫu thuật.

Sở Đại chậc một tiếng: “Dao nhỏ này ngoài việc rạch người ra còn làm gì nữa?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-331.html.]

Vân Mộng Hạ Vũ

“Mấy việc nấu nướng ban bếp núc đều làm được.” Triệu Trạch đẩy kính, dựa vào cây nhỏ sau tảng đá, liếc nhìn Cố Thanh Liệt run rẩy luyện súng: “Binh Đoàn bên kia thế nào rồi?”

“Đang đánh nhau với hai nước nhỏ bên cạnh, nếu không phải đã thiết lập quan hệ ngoại giao với nước của Emerson, thì là lấy một chọi ba.” Sở Đại lấy ra một viên kẹo sữa, bóc ra cho vào miệng: “Giết Emerson là điều đúng đắn nhất mà lão Cố làm trong đời này, cho dù cậu ấy không bao giờ b.ắ.n s.ú.n.g được nữa lão Quan cũng sẽ giữ cậu ấy ở bộ đội cả đời."

“Về lý thì đúng vậy, nhưng cậu biết mà, lão Cố là người có lòng tự trọng cao, không thể đánh trận mà nằm hưởng thụ trên công lao đó, thà g.i.ế.c cậu ấy đi còn hơn.” Triệu Trạch lấy ra một viên kẹo từ túi áo của Sở Đại, bóc vỏ, nhét vào miệng, từ từ nhai.

“A Niệm nói với tôi các cậu muốn rời đảo, đã quyết tâm rồi à?”

“Ừ.” Người đàn ông đáp, ánh mắt vẫn luôn hướng về người anh rể cao lớn ở phía xa.

“Cũng tốt thôi, tôi thì lười di chuyển, năm năm, sáu năm, bảy tám năm nữa tùy theo điều động bên trên đi, họ bảo tôi đi đâu thì tôi đi đó.” Gió biển thổi qua, Triệu Trạch có chút buồn ngủ, tựa vào cây phía sau, nói: “Tôi ngủ một lát, nào các cậu về gọi tôi dậy nhé!"

“Được.”

Cố Thanh Liệt b.ắ.n hết đạn của mình và Sở Đại rồi mới dừng tay, thu hết cảm xúc trong đáy mắt lại, anh bỏ s.ú.n.g vào túi, bước đến trước mặt hai người, ngón chân đá nhẹ con chim đã bất động trên mặt đất.

“Vừa rồi nó còn sống mà?” Anh thắc mắc, còn định mang về nuôi cùng gà rừng, bị thương không bay được, nuôi khỏe rồi muốn đi đâu thì đi.

“Bị hắn rạch một dao, c.h.ế.t rồi.” Sở Đại kéo tay Cố Thanh liệu đứng dậy, cằm hơi nâng: "Người này có quản không?”

“Quản chút đi. Đang Tết nhất, đừng để vợ người ta lo lắng.” Cố Thanh Liệt cúi người lắc vai Triệu Trạch “Thái y, về nhà nấu cơm ăn nào.”

Triệu Trạch mơ màng tỉnh dậy, chỉnh lại kính, tiện tay nắm lấy cổ tay Cố Thanh Liệt đứng lên, không quên mang con chim về.

Thời gian trôi nhanh, chớp mắt đã nửa tháng, đến ngày rằm tháng giêng.

Hai anh em Đoàn Đoàn và Niên Niên đã gần hai tháng tuổi, nét mặt dần rõ ràng, trông không còn xấu xí như trước, tóc bị cậu hai cạo đi cũng dần mọc lại.

Thẩm Tuy cũng đi học rồi, mỗi ngày 7 giờ rưỡi đến trường, 12 giờ tan học. Nghỉ trưa hai tiếng, ngoài làm bài tập thì giúp chị trông con.

Bây giờ cậu bé đã học trung học cơ sở, bài vở nặng hơn tiểu học, chiều 2 giờ đi học, 5 giờ mới về. Cố Khanh Khanh bảo em ấy không cần lúc nào lo cho hai đứa cháu, hãy tập trung vào việc học, vài năm nữa sẽ phải lên thủ đô học trung học phổ thông.

Ông Tần muốn hướng Thẩm Tuy theo con đường ngoại giao, Cố Khanh Khanh thấy em trai không thích nói chuyện khiến cô phát sầu.

Ngày rằm tháng giêng cũng là sinh nhật Thẩm Tuy, em ấy chưa bao giờ nhắc đến, trước đây khi chuyển hộ khẩu, công an đã gửi hết thông tin của em ấy đến đây.

Cố Khanh Khanh giao con cho hai người đàn ông, cô tự mình bận rộn trong bếp.

Nhà mình có mấy người ăn cơm, cô chỉ mời Hứa Niệm và Triệu Trạch.

Quan hệ với Bạch Đào dù sao cũng xa cách hơn, có lẽ vì mỗi người bận rộn chăm con, đôi khi gặp nhau trên đường chỉ nói chuyện với nhau vài câu.

Quan hệ với Hứa Niệm lại rất vững chắc, hai người đàn ông xuất thân từ Binh Đoàn, quen biết đã lâu, sinh con hai nhà cũng chăm sóc lẫn nhau.

Nhà cô có gì cũng nhớ đến Hứa Niệm, Hứa Niệm nhờ thuyền trưởng mang gì cũng mang giúp cô một phần.

“Khanh Khanh.” Hứa Niệm để con ở ngoài giỏ, nhờ A Tuy trông giúp, cô từ sân sau nhổ một ít hành và tỏi non, dùng d.a.o cắt sạch, rửa sạch định trộn gỏi: “Em còn cần xào món gì nữa không?”

Loading...