Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 330

Cập nhật lúc: 2025-03-28 06:09:52
Lượt xem: 5

Mùng một tết.

Ánh nắng mặt trời chiếu vào từ bên ngoài cửa sổ, Cố Khanh Khanh nằm trong vòng tay chồng, hai đứa trẻ nằm giữa cô và bức tường.

Sở Đại với tay lấy đồng hồ đeo tay trên tủ đầu giường, liếc nhìn thời gian. Hôm nay là nghỉ, nhóm thứ hai lên đảo sẽ trực ca. Anh hôn nhẹ lên trán cô gái nhỏ đang ngủ trong vòng tay mình, đặt đồng hồ xuống, ngón tay vuốt nhẹ sợi tóc bên tai cô ra sau tai, đầu ngón tay cọ nhẹ lên má cô.

Trong ổ chăn ấm áp, cơ thể người đàn ông như một lò sưởi, cô thực sự không muốn thức dậy, sau khi nghe hai đứa nhỏ ê a, cô không do dự ngồi dậy.

Sở Đại tựa vào đầu giường, tay ôm đứa nhỏ, nhìn vợ ngáp dài cho con bú.

"Khanh Khanh." Anh gọi.

Người phụ nữ mơ màng quay đầu lại: "Vâng."

Anh mỉm cười, nhìn xuống n.g.ự.c cô: "Áo em bị ướt rồi."

Cố Khanh Khanh liếc nhìn, thở dài.

"Anh đưa khăn bên cạnh giường cho em." Gần đây uống nhiều canh cá, canh lợi sữa, sữa nhiều quá, cô đang nghĩ có nên giảm số lần cho hai đứa nhỏ uống sữa bột hay không.

Dương quân y nói sữa mẹ vẫn tốt hơn sữa bột, khuyên cô cố gắng cho con bú.

Sở Đại lấy khăn, đưa cho cô, hai người đổi con cho nhau.

Chờ hai vợ chồng ra khỏi phòng, Cố Thanh Liệt đã mang bữa sáng từ nhà ăn về, anh mặc quân phục lục quân lúc mới đến đảo, màu xanh lá của cây thông.

Thắt lưng còn đeo súng.

Thấy hai vợ chồng đi ra, anh rút s.ú.n.g ra đặt lên bàn, ôm đứa bé từ tay em gái: "Em ăn trước đi, anh ăn xong rồi."

Thẩm Tuy quét sân bên ngoài bước vào, cũng bế cháu trai nhỏ từ tay anh rể, hôm nay ngoài trời nắng, ban ngày trên đảo không lạnh lắm, cậu bế Niên Niên ra ngoài sân đi dạo.

Cố Khanh Khanh ngồi xuống chuẩn bị ăn sáng, Sở Đại từ bếp lấy chén đũa ra, hỏi Cố Thanh Liệt: "Lát nữa đi sân tập với tôi không?"

"Được!" Cố Thanh Liệt kéo ghế ngồi, hơi tựa vào lưng ghế, đưa tay trêu cháu trai trong lòng: "Vừa rồi về gặp lão Triệu, cậu ấy nói muốn đi cùng chúng ta."

Sở Đại không ngạc nhiên, quân y trong Binh Đoàn cũng có thể tập luyện cùng đội, đặc biệt là kiểu quân y dã chiến như Triệu Trạch.

"Hôm nay b.ắ.n s.ú.n.g trước đi, b.ắ.n trúng hay không không quan trọng." Anh gắp hết thịt trong cháo cho Cố Khanh Khanh: "Chiều cậu tự luyện, tôi phải đi doanh bộ, có việc."

"Được." Cố Thanh Liệt cọ cọ mũi cháu trai, thấy thằng nhóc không răng cười vui vẻ, bản thân anh cũng vui vẻ theo: "Binh Đoàn bên kia còn gửi điện báo đến sao?"

"Không, lần sau lão Quan gửi điện báo là hạ mệnh lệnh, lão Phùng đã mang đội đi biên cảnh." Sở Đại duỗi chân dài, ngẩng đầu nhìn người đàn ông ngồi trên ghế: "Tối đa hai tháng cậu phải trở về."

Cố Thanh Liệt nét mặt hơi nghiêm trọng, tết mà phải ra biên giới, xem ra hành động của địch lần này không nhỏ.

"Tôi biết."

Cố Khanh Khanh từ trước tới giờ không can thiệp vào chuyện quân sự của mấy người đàn ông trong nhà, cô không can thiệp vào quyết định của họ, cô chỉ lặng lẽ uống cháo, cầu nguyện cho các chiến sĩ trong nhiệm vụ lần này bình an.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-330.html.]

Phùng Thiên Nhai sau khi Sở Đại rời đi từ đại đội phó thành đại đội trưởng. Cố Khanh Khanh ấn tượng sâu sắc với đồng chí Phùng thẳng thắn, hào sản. Lúc trước đến Binh Đoàn trên cơ bản cô quen biết hết, giờ ra đảo chắc có nhiều gương mặt mới đến lắm.

Cứ mỗi mùa xuân hằng năm là thời điểm chiến tranh bùng phát, địch quân cố ý quấy nhiễu biên thành, không bao giờ để họ yên ổn đón Tết.

Mỗi năm thời gian này Binh Đoàn tổn thất lớn nhất, bổ sung binh lực quá nhanh, ngay cả đại đội trưởng thường không nhớ nổi tên nữa.

Cơm nước xong, hai người đàn ông đi ra ngoài, Cố Khanh Khanh và Thẩm Tuy ở nhà mỗi người ôm một đứa nhỏ.

Sở Đại và Cố Thanh Liệt đi bên nhau trên con đường cát trắng, qua khu bắc đến sân tập sau doanh trại.

Không có nhiều người, hầu như chỉ có hai người họ, vài phút sau Triệu Trạch cũng thở hổn hển chạy đến.

Nhìn sân tập trống trải, bia ngắm b.ắ.n đơn độc, anh chống đầu gối thở dốc: "Cảnh tượng này ở Binh Đoàn hiếm thấy lắm đấy."

Dù là Tết sân huấn luyện ở Binh Đoàn đều kín người hết chỗ.

"Nhiệm vụ khác nhau, đừng dong dài." Sở Đại ném s.ú.n.g bên hông cho cậu ấy: "Hai cậu thử đi."

Cố Thanh Liệt gãi đầu: "Dù tôi bây giờ có chút vấn đề thì cũng không nên để tôi so tài b.ắ.n s.ú.n.g với quân y phẫu thuật chứ?"

Triệu Trạch nhìn s.ú.n.g trong tay, cười toe toét: "Phẫu thuật thì sao? Không có tôi ai khâu vết thương cho các ông. Sở Đại, cái tật lúc nào s.ú.n.g cũng lên đạn của ông phải sửa, giờ đang ở trên đảo, không phải Binh Đoàn, không có nhiệm vụ đột ngột. Lỡ s.ú.n.g cướp cò thì sao?"

"Ừ, nhớ rồi." Người đàn ông nhìn tảng đá bên cạnh, đi qua ngồi xuống: "Hai cậu tập đi, tôi ở đây nhìn."

Vân Mộng Hạ Vũ

Cố Thanh Liệt vẫn hơi lo lắng, mỗi lần cầm s.ú.n.g lại nhớ cảnh đó, mồ hôi nhỏ giọt từ trán xuống, áo sơ mi quân đội màu xanh lá sau lưng ướt đẫm.

Triệu Trạch và Sở Đại từ xa liếc nhìn nhau một cái, thấy tay Cố Thanh Liệt run liên tục, anh trầm mặc.

Anh là quân y theo quân, Sở Đại và Cố Thanh Liệt ra chiến trường đều mang anh theo, anh nhớ rõ Cố Thanh Liệt trước nay luôn quyết đoán như hổ xuống núi.

Thấy tình trạng hiện giờ của cậu ấy, lòng Triệu Trạch thở dài.

Anh từng nghe về những trường hợp chấn thương tâm lý sau chiến trận, Binh Đoàn có không ít, đều là chiến sĩ sống sót từ chiến trường, không tiếp nhận được cảnh đồng đội thân thiết c.h.ế.t trận.

Có người sa sút tinh thần, bị Quan lão cho chuyển ngành, cũng có người tiếp tục ra trận rồi không bao giờ trở về nữa.

Trường hợp của Cố Thanh Liệt anh thật không biết làm sao, nhiều lần gửi điện báo hỏi quân y các đơn vị khác, họ cũng đã gặp vấn đề tương tự.

Cuối cùng chỉ còn lại một câu:

Yêu cầu các chiến sĩ bằng bản lĩnh tâm lý kiên cường nỗ lực vượt qua.

Lúc đó anh chỉ muốn chửi thề má nó.

Chiến sĩ tốt thế này mà thành ra thế này, nếu Cố Thanh Liệt không bao giờ cầm s.ú.n.g được nữa đúng là hủy hoại cậu ấy rồi. Để cậu ấy ở lại Binh Đoàn không thể đánh giặc chẳng khác nào tra tấn cậu ấy, còn mà chuyển nghề ...

Triệu Trạch không dám nghĩ.

Tính tình Cố Thanh Liệt cứng cỏi như tên của hắn, lúc mới đến Binh Đoàn, hắn từng nói: "Tôi sinh ra thuộc về chiến trường này."

Loading...