Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 328

Cập nhật lúc: 2025-03-28 06:09:48
Lượt xem: 3

Cố Khanh Khanh suy nghĩ một chút rồi hiểu ra, mấy chuyện này cô không thể xen vào, gật đầu rồi ngồi xuống bên cạnh Sở Đại.

Lúc vừa nói chuyện xong thì Dương Tâm đã về, Thẩm Tuy từ nhà Bạch Đào về mang theo bánh hoa táo: “Chị ơi, chị Bạch Đào cho em ba cái bao lì xì, có hai cái của Đoàn Đoàn và Niên Niên."

Cậu đưa tất cả bao lì xì cho Cố Khanh Khanh.

Cố Khanh Khanh chỉ nhận hai cái: “Cái còn lại của em, em tự giữ, cái này là của các anh em Binh Đoàn mừng tuổi em, hai cái này là của chị cùng anh rể."

Cô trả bao lì xì cho cậu bé, cười tít mắt nói: “Nhà mình Thẩm Tuy lớn rồi, phải tích góp chút tiền chứ.”

“Cái này là của anh Triệu và chị Hứa Niệm cho em.” Triệu Trạch cũng nhét một bao lì xì đỏ vào túi Thẩm Tuy, thấy cậu nhóc bối rối nhìn về phía Cố Khanh Khanh, anh xoa đầu cậu: “Quan hệ giữa hai nhà chúng ta gần như vậy, cho em thì cứ nhận, không cần nhìn chị em.”

Thẩm Tuy vẫn đợi đến khi Cố Khanh Khanh cười gật đầu mới nhận.

Hai nhà lì xì cho xấp nhỏ xong cùng ngồi chờ đón giao thừa.

Đoàn Đoàn trong tay Sở Đại và Niên Niên trong tay Cố Thanh Liệt yên lặng nghe người lớn trò chuyện.

Lửa trong lò ấm áp, bên ngoài dần có tiếng pháo nổ, Cố Khanh Khanh giơ tay xem giờ, cô tiếp lấy con trai từ tay chồng: “Đến giờ đốt pháo rồi anh ơi.”

Sở Đại đứng dậy đi lấy một chuỗi pháo dài từ phòng chứa đồ, Triệu Trạch cũng đưa con trai cho vợ bế, theo Sở Đại ra ngoài đốt pháo.

Trước đây ở thôn, mọi người treo pháo trên cọc tre trước cửa, một chuỗi dài, còn bây giờ họ đặt pháo trên đất, hai người châm từ hai đầu.

Cố Khanh Khanh sợ làm ồn đến bọn trẻ, cô không ra ngoài xem, “Năm nay thật là náo nhiệt, khu phía Bắc đông người, điều kiện sống của các gia đình cũng khá hơn nhiều, chỗ nào cũng nghe thấy được tiếng pháo."

“Đúng vậy, tiền trợ cấp của đàn ông trong nhà cao mà." Hứa Niệm đáp: “Hôm nay bọn trẻ theo Trương Tháp qua nhà, mỗi đứa đều mang theo diêm và ống pháo nhỏ, hồi nhỏ chị còn nhỏ nhà không dùng nổi diêm nữa đó, toàn lấy đá lửa từ núi đánh tạo lửa mà dùng."

Tiểu Ngư được mẹ bế lên đùi cười khúc khích, cô giờ chỉ mong con trai lớn nhanh nhanh chút.

Cố Khanh Khanh cũng nghĩ về thời thơ ấu, thực ra cũng giống Hứa Niệm, nhà không đủ gạo ăn, ngày nào cũng là cháo loãng với rau dại, chẳng qua là cha mẹ cô lạc quan thôi.

Khi cha và các chú lên núi làm việc, luôn hái quả dại về cho cô. Trước đây không có vải, mẹ toàn là cắt quần áo của người lớn may quần áo cho cô mặc, mẹ cô khéo tay, quần áo làm ra đẹp lắm.

Thẩm Tuy nghe chị và Hứa Niệm nói chuyện, đôi mắt buồn sâu thẩm.

Cậu không muốn nhớ lại chuyện trước đây, hiện tại được ở cùng chị, anh rể, anh hai và hai cháu nhỏ là hạnh phúc nhất.

Cố Khanh Khanh thấy cậu bé cúi đầu nhìn chân là biết cậu đang nghĩ gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-328.html.]

Cô lấy một viên kẹo sữa Thỏ Trắng từ đĩa tráng men, đặt vào tay Thẩm Tuy nhẹ nhàng nói: “Ăn kẹo đi A Tuy.”

“Cảm ơn chị.” Thẩm Tuy nắm chặt viên kẹo, đôi mắt lóe lên chút ấm áp, nghe tiếng pháo ngoài kia, cậu đút kẹo vào túi rồi đứng dậy: “Em đi tìm anh rể.”

Cố Thanh Liệt cười: “Anh còn muốn nhờ em bế con để anh ra ngoài xem đây.”

Cố Khanh Khanh liền vỗ vào cánh tay anh: “Lớn rồi mà như trẻ con.”

“Đi đi em.” Cố Thanh Liệt thở dài, vuốt đầu đứa cháu trong lòng, nói với Thẩm Tuy: “Giúp anh hai đốt pháo nhé.”

Đến một hai giờ sáng, Tiểu Ngư mệt không chịu nổi, ngáp liên tục, mắt nhắm mắt mở.

Hứa Niệm thúc Triệu Trạch đang chơi cờ với Sở Đại: “Phải về rồi anh.”

“Ừ, ừ, xong ngay đây.” Triệu Trạch thấy mình sắp thua, bèn đứng dậy: “Mai chơi tiếp nhé.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Được.” Sở Đại chậm rãi thu cờ vào hộp, nói: “Ngày kia cũng được, cậu không thắng được tôi đâu.”

“Cậu thật là kiêu ngạo.” Triệu Trạch bế con trai, hôn lên trán cậu bé: “Tiểu Ngư ngoan chúng ta về nhà thôi, sau này đừng chơi với chú Sở Đại nhé! Tính cách như chú ấy sẽ không có bạn đâu.”

“Khanh Khanh, nhà chị về trước, mai lại sang chúc Tết ha.” Hứa Niệm cũng không chịu nổi, hôm nay bận cả ngày, lại trò chuyện đến khuya. Theo phong tục quê hương là phải thức trắng đêm, cơ mà hai nhà đều có con nhỏ nên không thể thức lâu.

“Được, em tiễn mọi người.” Cố Khanh Khanh còn đang cắn hạt dưa, tiễn họ ra cửa viện, “Chúc mừng năm mới, chị A Niệm.”

“Chúc mừng năm mới.”

Nhà Triệu Trạch ở ngay phía trước, xa hơn nhà ông Tần một chút, đi vài bước là đến nhà rồi.

Hứa Niệm bật đèn trong nhà, thấy con trai ngủ trên vai chồng, vội vào bếp lấy lò sưởi, lẩm bẩm: “Trước đây thấy mùa đông ở biên cương đã đủ lạnh, không ngờ phương Nam còn lạnh hơn.”

Phải biết rằng hai tháng trước Tết, mấy anh vẫn còn mặc áo ngắn tay, cô chỉ mặc áo mỏng.

Vừa nói vừa làm, cô để ít cành khô nhặt trên núi vào lò, xé chút báo cũ đốt lên, đợi lửa bùng lên rồi cho than vào.

Triệu Trạch bế con đứng ở cửa bếp nhìn vợ: “Chỗ này gần biển, gió biển mùa đông lạnh thấu xương.”

Hứa Niệm xách lò sưởi qua chỗ anh: “Anh mau đặt Tiểu Ngư lên giường rồi đi rửa mặt đi, sau đó lấy chậu nước nóng, em lau mặt cho con.”

“Ừ, được.”

Bên nhà Sở Đại cũng đóng cửa sân và cửa phòng khách, giờ đã hơn hai giờ, Đoàn Đoàn và Niên Niên không còn quấy, ngủ ngon lành.

Loading...