Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 327

Cập nhật lúc: 2025-03-28 06:09:46
Lượt xem: 6

Trở về căn nhà cuối cùng khu Bắc, Sở Đại và Cố Khanh Khanh mỗi người ôm một đứa nhỏ ngồi bên lò sưởi trong phòng khách, hai người phụ nữ còn lại vẫn đang trò chuyện, nói đại khái là cho con ăn cái gì tốt.

"Phải chú ý không để thừa dinh dưỡng, cá tôm trên đảo có nhiều canxi và đạm. Tôm và cá không nên cho trẻ ăn thường xuyên." Dương Tâm vừa nói vừa nhìn hai người đàn ông trở về.

Cố Khanh Khanh hiểu ý cô, hỏi anh hai: "Anh Giải Phóng về rồi?"

"Ừ, suýt chút nữa ngã vào hàng rào." Cố Thanh Liệt kéo ghế ngồi xuống, người đầy khí lạnh, anh không dám ngồi gần Cố Khanh Khanh và Sở Đại, đợi ấm ấm xíu rồi bế cháu.

"Anh ấy không sao chứ?!" Dương Tâm ngừng cắn hạt dưa, trông có vẻ lo lắng rõ ràng.

"Không sao, may mà lão Cố vớt được hắn." Triệu Trạch cũng ngồi xuống, hơ tay bên lửa rồi véo má con trai.

"Thế thì tốt." Dương Tâm thở phào, đối diện với anh mắt của hai người phụ nữ chọc ghẹo nhìn mình.

Vì nhà có đàn ông, Cố Khanh Khanh không trêu, cô chơi với con trai, tay bé xíu của con nắm lấy ngón tay cô, cảm giác rất kỳ diệu.

Lửa ấm, họ quây quanh lò sưởi cùng đợi đón giao thừa, Cố Khanh Khanh và Hứa Niệm trò chuyện về những chuyện trên đảo.

Sau khi Cố Thanh Liệt ra ngoài, đám trẻ Trương Tháp đến chơi rồi, mỗi đứa nhận được hai viên kẹo và một ít hạt dưa, đậu phộng, Cố Khanh Khanh lén bỏ bao lì xì đỏ hai hào vào túi Trương Tháp và Tiểu Hoan, là tiền mừng tuổi.

Trương Tháp rất thông minh, lúc mà Tiểu Hoan không kiềm được muốn khoe khoang với các bạn, cậu đã bịt miệng cô bạn, lắc đầu nói: "Về nói với mẹ là được, đừng nói với ai khác."

Tiểu Hoan không hiểu lắm mà lời lão đại nói phải nghe.

Những người đàn ông cũng đang nói chuyện trên đảo, Cố Thanh Liệt không chen vào, yên tĩnh nghe Sở Đại và Triệu Trạch nói.

Khi khí lạnh trên người gần tan hết, anh bế cháu từ tay Cố Khanh Khanh: "Em gái pha giúp anh ly trà nóng."

Đứa trẻ đen lánh mắt nhìn anh, Cố Thanh Liệt nhe răng: "Nói cho cháu nghe, hôm nay là Tết, đừng đái vào quần cậu nghe không, hư cậu đánh m.ô.n.g cháu đấy."

Niên Niên chỉ nhìn anh, miệng mút ngón tay chùn chụt.

Cố Khanh Khanh vào bếp pha trà, còn bỏ thêm hai lát gừng.

Một tay nhận trà từ em gái, thổi một hơi, uống vài ngụm, cơ thể dần dần ấm lên.

Chân cũng ấm lên.

Nước ấm tràn tỏa ra khắp người, Cố Thanh Liệt cứng người, đặt cái cốc tráng men lên bàn, mở khăn quấn của cháu trai ra nhìn.

"Đái rồi." Anh nhếch miệng, nhìn người phụ nữ mới ngồi xuống: "Cả quần áo cũng phải thay."

Không biết đứa trẻ ăn gì mà tè nhiều dữ vậy, khăn quấn ướt sũng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-327.html.]

Sở Đại liếc nhìn mà buồn cười.

Triệu Trạch cũng cười ha ha: "Nước tiểu đồng từ, điềm tốt đấy lão Cố. Đúng là cháu ngoại ruột nhớ ông cậu này đấy!"

Cố Thanh Liệt lườm: "Điềm tốt dữ vậy á hả? Để con trai cậu cũng tới tè tè lên người cậu một phát."

Cố Khanh Khanh nhìn quần anh hai nhỏ nước, nhíu mày: "Anh đưa Niên Niên cho em, đi thay cái quần trước đi."

Cố Thanh Liệt gật đầu: "Anh bế vào trong nhé."

"Được." Cố Khanh Khanh vội vào phòng, tìm quần áo sạch và khăn quấn, còn lấy thêm miếng tã.

Cô mang lò sưởi qua: "Đặt vào nôi là được."

Cố Thanh Liệt đã mở khăn quấn của cháu ra: "Anh đi thay quần, em nhanh thay đồ cho cháu kẻo cảm lạnh."

"Em biết rồi." Thấy anh ra ngoài đóng cửa, cô luống cuống cởi bộ đồ len của con, rồi cởi lớp áo nhỏ, bế Niên Niên đặt lên giường.

Đứa trẻ trong lòng vung tay ê ê a a, cô dịu giọng dỗ dành: "Con ngoan, mẹ thay đồ cho Niên Niên, đây là do bà ngoại tự tay đan, rất ấm áp, mẹ hồi nhỏ toàn mặc đồ bà ngoại đan thôi đó con."

"Hôm nay Niên Niên nhà chúng ta lại tè lên quần cậu hai à?! Lát nữa đừng tè nữa nhé, quần của cậu giặc không kịp khô đâu, cậu hai không có quần thay."

Cố Khanh Khanh vội thay đồ cho con, thấy con ngoan ngoãn lòng cũng mềm ra.

"Một năm nữa cha sẽ đưa chúng ta về nhà, về quân khu là gặp được ông nội nha, rồi sau đó chúng ta đi thành phố Diêm thăm ông bà ngoại, ông bà cố nhé bé ngoan."

Không biết đứa nhỏ có hiểu không, cô quấn khăn, cúi đầu hôn nhẹ lên má con:

"Con yêu, mau lớn lên nhé, sau này bảo vệ đất nước như cha và hai cậu ha. Con không nói gì là coi như con đã đồng ý đó nha."

Cô nhéo nhẹ mũi con, thấy con cười, lòng cô cũng vui vẻ: "Thật sự muốn làm quân nhân à? Thật ra không cần đâu, cha con nói rồi, sau này làm gì đều do các con chọn, cha mẹ luôn ở sau lưng ủng hộ con."

Đứa nhỏ lại đưa tay vào miệng, bị khăn quấn không đạp được chân.

Thay đồ xong, Cố Khanh Khanh bế con ra ngoài đón giao thừa.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cố Thanh Liệt xuống lầu mang theo bao lì xì đỏ: "Đây là tiền mừng tuổi của các anh Binh Đoàn cho Niên Niên và Đoàn Đoàn."

"Họ không phải say hết rồi sao? Vẫn nhớ cái này à." Cố Khanh Khanh ấm lòng, nhìn anh nhét bao lì xì đỏ vào trong chăn quấn của con trai.

Những anh trai Binh Đoàn đối với cô rất tốt, hoặc có thể nói người trong Binh Đoàn ai cũng tốt cả.

"Cũng không hoàn toàn say, là giả điên, mượn rượu nổi điên thôi." Cố Thanh Liệt đón lấy cháu từ tay em gái, cánh tay vững chắc như cái đu quay nhẹ nhàng đung đưa.

Loading...