Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 326
Cập nhật lúc: 2025-03-28 06:09:44
Lượt xem: 5
Hai anh em ban ngày ngủ đủ giấc, buổi tối đầy sức sống, bình thường Cố Khanh Khanh không cần phải chăm sóc nhiều.
Chồng cô và anh trai sợ cô chưa hồi phục lại sức khỏe sau sinh, buổi tối cho cô nghỉ ngơi yên giấc, hai người đàn ông trên lầu ôm hai đứa nhỏ đi tới đi lui.
Hôm nay Cố Thanh Liệt bị các anh em vây quanh, thực sự không thể thoát ra được, Thẩm Tuy đã đi ra ngoài đưa màn thầu cho chị Bạch Đào chưa về, Cố Khanh Khanh không biết đã đi vòng quanh bao nhiêu lần, đứa trẻ trong lòng cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại, ngoan ngoãn ngậm ngón tay.
Cô thở phào nhẹ nhõm, thấy đứa trẻ trong lòng Sở Đại đã ngoan ngoãn từ lâu, ngạc nhiên hỏi: "Anh, anh có bí quyết gì không vậy?"
"Không có." Người đàn ông mỉm cười, kéo chiếc ghế bên cạnh, gật đầu ra hiệu cô ngồi xuống: "May mà hôm nay đứa nhỏ này nghe lời."
Cố Khanh Khanh cong mắt cười, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, đầu gối đỡ đứa nhỏ nên không thấy vất vả lắm.
Cô chầm chậm vỗ nhẹ chiếc khăn quấn quanh con trai, nhìn kỹ từng nét mặt của đứa nhỏ, cô không thể nhận ra con trai trông giống ai.
Anh Triệu nói đứa trẻ hơn một tháng tuổi vẫn chưa phát triển hết, đợi vài tháng nữa thì sẽ rõ ràng hơn, bây giờ đứa nào cũng xấu như nhau, như đúc ra từ một khuôn mẫu.
Nghĩ kỹ lại cũng đúng, lúc Tiểu Ngư mới sinh ra da dẻ cũng nhăn nheo, mặt đỏ bừng không có lông mày, bây giờ thì các nét mặt đã rõ ràng, nom rất giống Hứa Niệm.
Nghe nói con trai giống mẹ thì có phúc, không biết hai đứa nhỏ này lớn lên sẽ giống ai.
Vợ chồng một người đứng, một người ngồi, đôi chân dài của Sở Đại ở ngay bên cạnh cánh tay Cố Khanh Khanh, mỗi lần cô vỗ nhẹ con trong lòng, khuỷu tay lại chạm vào chân anh, anh liếc nhìn vợ và con trai.
Tiếng ồn bên ngoài vẫn tiếp tục, những người đàn bên ngoài ngất ngây vì say, không ai quan tâm hai đứa cháu này nữa, mạnh ai người nấy nhắc về những trận chiến trước đây, tự hào không kể xiết.
Cố Khanh Khanh đột nhiên hỏi: "Anh, vết thương trên người anh có phải lúc ở Binh Đoàn để lại không?"
"Không phải." Chóp mũi của anh quanh quẩn mùi sữa từ cậu con trai đang bế trên tay, trầm giọng đáp: "Ở quân khu phương Nam cũng từng ra ngoài đánh giặc."
Cố Khanh Khanh mũi cay xè, không nói gì thêm.
Trong phòng không hẳn là yên tĩnh, tiếng ồn bên ngoài vẫn lọt vào nhưng Cố Khanh Khanh luôn cảm thấy bên tai chỉ có hơi thở nhẹ nhàng của anh, cô đưa mắt lên nhìn anh vừa lúc bắt gặp ánh mắt cười của anh.
Cô ngại ngùng quay mặt đi, đã kết hôn một năm rồi mà nhìn anh cô vẫn bị đỏ mặt, tim đập nhanh không ngừng.
Không hiểu tại sao.
Có lẽ là vì yêu thích, ngay từ đầu nhìn thấy ảnh của anh cô đã quyết định chạy đến thành phố Biên xa xôi này.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cô thầm thở dài, đã nói buổi tối để anh và em trai trông con, giờ xem ra là không thể rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-326.html.]
Nửa tiếng sau, mấy người đàn ông cuối cùng cũng dừng lại, Cố Thanh Liệt và Triệu Trạch đưa mọi người về, trước khi về nhà, họ không quên lấy bao lì xì đỏ ra đưa cho Triệu Trạch và Cố Thanh Liệt:
"Đây là cho Tiểu Ngư và hai đứa cháu... hic." Trần Giải Phóng say mèm, đầu nặng chân nhẹ như đang đi trên mây, người đổ vào hàng rào bên cạnh.
Cố Thanh Liệt nhìn hàng rào tre nhọn hoắt, nhanh tay kéo người lại: "Nói cậu say cũng không phải, say mà còn biết lì xì cho mấy đứa nhỏ. Mà nói cậu không say cũng không đúng, luyên thuyên nói mãi chuyện đánh giặc trên chiến trường, cả chuyện bản thân suýt mất mạng cũng nói ra đây, mất mặt quá đi."
Triệu Trạch thấy Cố Thanh Liệt kéo người lại, thở phào nhẹ nhõm, đẩy kính nói: "May mà không sao, bị cái gì không được xem là liệt sĩ đâu, truyền đến Binh Đoàn còn bị người ta cười cho."
"Đúng vậy." Cố Thanh Liệt đỡ Trần Giải Phóng vào nhà, nơi đây không khóa cửa, đẩy cửa là vào được.
Anh tiện tay ném người lên giường, kéo cái chăn đắp lên người hắn là xong, vỗ vỗ tay: "Xong việc, cậu không say chứ? Cùng nhau đón giao thừa không, một mình tôi không ai nói chuyện."
"Tất nhiên rồi." Đưa Trần Giải Phóng là người cuối cùng về nhà, Triệu Trạch thở phào nhẹ nhõm, nói: "Vợ con tôi đều ở nhà cậu, chắc chắn phải về cùng cậu."
Cố Thanh Liệt ôm vai chiến hữu, nhếch miệng cười: "Đi thôi, về nhà."
Gió biển lạnh buổi tối thấm vào xương.
Hai bóng người kéo dài dưới ánh trăng, rơi trên cát trắng mềm mại dưới chân.
Cố Thanh Liệt chỉ mặc một chiếc áo vải bông màu xanh mỏng, là do em gái nhờ người ta làm, mặc rất thoải mái vừa vặn.
Người đàn ông cao lớn, dáng thẳng như cây dương trong sa mạc, Triệu Trạch đi bên cạnh người run run do lạnh quá.
Là quân y theo quân, sức khỏe tốt hơn người thường nhiều mà để so với những chiến sĩ suốt ngày ra vào núi sâu thì vẫn kém một chút.
Cố Thanh Liệt đi trước một bước chắn gió, lắc đầu: "Lão Triệu này, cậu vậy không được rồi, rời Binh Đoàn sao yếu nhớt thế?"
Triệu Trạch lẩm bẩm: "Ai như anh, như con gấu í."
"Hả?" Cố Thanh Liệt nhướng mày: "Sức khỏe là vốn liếng của cách mạng, cậu đừng suốt ngày nghĩ đến làm sao phẫu thuật, cậu nên rèn luyện sức khỏe thêm đi. Hay là sáng mai cùng nhau đi tập thể dục sớm?"
Triệu Trạch lắc đầu: "Tôi còn phải ôm vợ con, trời lạnh thế này ai muốn sáng sớm cùng anh chạy khắp đảo, gọi em rể của anh đi."
"Được, được." Cố Thanh Liệt phẩy tay không nói thêm.
Có vợ có con thì giỏi à.
Hừ.