Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 325

Cập nhật lúc: 2025-03-28 06:09:42
Lượt xem: 8

Trần Giải Phóng say sưa, hỏi Sở Đại: “Đại đội trưởng, anh còn nhớ mùa hè năm ngoái chúng ta nằm phục kích trong rừng sâu đánh nhau với bọn kia không? Muỗi đốt thì thôi, rắn bò khắp người, có con còn cuốn lấy nòng súng.”

Nói đến đây, anh bật cười: “Lúc đó thiếu thốn lương thực hai ngày trời, tôi đói hoa mắt không chịu nổi, nhìn con rắn mà chảy nước miếng.” Chủ yếu là kẻ địch đã đến gần, không thể động đậy một cách tùy tiện.

“Tôi nhớ.” Sở Đại cười cười: “Lúc đó, đội quân của kẻ địch đã đến gần, tôi ra lệnh nổ súng, kẻ địch bị tiêu diệt, con rắn cũng bị dọa chạy, cậu ngay lập tức vồ lấy đuôi rắn mà không bắt được, chửi ầm lên nửa giờ.”

“Cuối cùng còn bị phạt.” Trần Giải Phóng lau mặt, thở dài: “Vì con rắn đó đã cắn lão Triệu.”

Mọi người cười ha hả, có người vỗ vai Triệu Trạch nói: “Chúng ta không ai bị thương vậy mà đến cuối cùng, quân y đi theo lại bị rắn cắn, tự mình phải tự mổ vết thương lấy m.á.u độc ra.”

Triệu Trạch méo mặt, rõ ràng cũng nhớ lại: “Thằng ngốc Trần Giải Phóng còn trách tôi chậm chạp không bắt được rắn để bữa tối của nó chạy mất.”

Cố Thanh Liệt cũng cười, lúc đó thực sự rất khổ, đánh phục kích có khi nằm cả chục ngày nửa tháng, lương thực mang theo chỉ đủ bốn, năm ngày, thời gian còn lại phải tự lo.

Họ thà ăn rắn, sâu, chuột cũng không muốn ăn trái cây trên núi, nhìn đỏ rực ngon mắt chứ độc lắm.

Cố Khanh Khanh nghe họ nói, tay lau bàn dừng lại, mắt không nhịn được đưa về phía người đàn ông đang ngồi sưởi ấm bên bếp lò.

Bị bao quanh bởi một đám người, hình như anh cảm nhận được ánh nhìn quay sang nhìn cô cười.

Cô thầm thở dài, trước đây nghĩ rằng các anh có tiền trợ cấp cao, ăn uống thoải mái, cô không hề hay biết số tiền đó kiếm được khó khăn như vậy, thậm chí có thể nói là dùng mạng đổi lấy.

Cố Thanh Liệt chưa bao giờ nói với cô những chuyện này, mỗi ngày chỉ cười ha ha hi hi.

Sở Đại cũng vậy, bên ngoài gánh chịu áp lực nhưng không bao giờ để lộ với cô, đến đảo này nhiều lần tâm trạng anh tệ hại đến cực điểm. Vì bây giờ trên đảo có hai nhóm quân nhân đến, nhóm đầu tiên và nhóm thứ hai đều có doanh trưởng, có thể gọi là tự mình làm theo ý mình. Không có Khương Thắng thì hai nhóm không ai quản được ai, mỗi người có ý kiến riêng khó mà thống nhất.

Mỗi ngày về nhà anh vẫn cố gắng sắp xếp tâm trạng, quan tâm cô cả ngày làm gì, có mệt hay không, trong thời gian cô mang thai đều được anh chăm sóc tỉ mỉ, không cần phải lo lắng gì.

“Khanh Khanh.” Hứa Niệm nhìn con trai đang ngáp trong giỏ bên cạnh, hỏi cô: “Lát nữa còn phải thức đón giao thừa, nhà em có mua pháo chưa? Đến giờ phải đưa mọi người đốt pháo."

“Em mua rồi.” Cô giấu đi cảm xúc xót xa trong lòng, quét xương vụn trên bàn xuống đất, lát nữa quét rồi hốt là được: "Chút nữa bọn trẻ con trên đảo chắc cũng đến, chúng ta có nên lì xì mấy được nhỏ không chị?”

Cô không có kinh nghiệm về chuyện này.

“Không cần đâu.” Hứa Niệm nói: “Cho thì cha mẹ chúng cũng phải trả lại chi bằng không cho. Chỉ qua lại vui vẻ là được, em định lì xì cho Trương Tháp và Tiểu Hoan hả?” Cô nhìn thấu ý định của Cố Khanh Khanh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-325.html.]

“Đúng vậy, cháu trai nhỏ đối xử với em rất tốt, hải sản ở nhà thường do cậu bé ấy mang đến. Tiểu Hoan thì không cần nói, chị cũng biết, quần áo lớn nhỏ trong nhà em đều do mẹ cô bé làm giúp, về tình về lý em nên lì xì, thể hiện tấm lòng của em."

“Vậy em cứ lì xì đi.” Hứa Niệm cười nói: “Cho hai hào là được, cho riêng, đừng trước mặt mấy đứa nhỏ khác lì xì kẻo chúng về nói lại với cha mẹ lại nghĩ nhà em lôi kéo nhà Trương Kiến Thiết làm cái gì đó thì phiền.”

Cố Khanh Khanh không khỏi gãi đầu: “Cả điều này cũng có thể có liên quan với nhau sao?”

“Trương Kiến Thiết là phó doanh trưởng của trung đoàn Lục Trung, nhà em Sở Đại là doanh trưởng. Nhóm quân nhân thứ hai lên đảo không thuộc cùng một quân đội địa phương, thấy nhà em thân thiết với nhà bên ấy không chừng sẽ có cái ý tưởng gì đó không hay. Đương nhiên chuyện của mấy ông đàn ông chị không hiểu nên không nói rõ được."

“Mấy đứa nhóc khác không thân thiết, với cha mẹ chúng lại càng không cần phải nói, có khi em thấy cũng không biết ai là ai, không cần thiết lì xì."

Cố Khanh Khanh gật đầu: “Được, vậy em cho Tiểu Hoan và A Tháp, vậy anh em của Tiểu Hoan và A Tháp cũng không cần lì xì hả chị?"

“Cho một đứa là được, mẹ mấy đứa nhỏ sẽ hiểu, nếu đứa nào em cũng lì xì thì phải tìm cớ lì xì lại con nhà em nha!" Hứa Niệm thấy con trai vì buồn ngủ mà quấy khóc, cô để đồ xuống bế con ra khỏi giỏ.

Triệu Trạch nhìn vợ con nhưng bất lực, đám đàn ông này uống say lải nhải ghê gớm, cứ liên tục nhắc lại chuyện cũ, cũng chính là vì nhà không có vợ con, có vợ con là phải sớm về rồi.

Cố Khanh Khanh nghĩ lại lời Hứa Niệm nói, thấy rất đúng, lau xong bàn và dọn dẹp, thấy kẹo mứt gần như không đụng tới, cô lắc đầu cười.

Bọn họ đúng là chỉ cần có rượu là được.

Đến hơn bảy giờ, hai đứa trẻ trong phòng bắt đầu khóc la ầm ĩ, cùng với Tiểu Ngư khóc không ngừng.

Cố Khanh Khanh một mình không xoay xở kịp, gọi Sở Đại mấy tiếng. Anh gạt đám bạn nhậu ra, ra hiệu cho Cố Thanh Liệt.

Cố Thanh Liệt khẽ gật đầu, ra hiệu đã hiểu.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hai đứa trẻ trên giường khóc không ngừng, Cố Khanh Khanh ôm đứa này thì không rảnh tay để dỗ đứa kia, may là chồng đến nhanh, hai vợ chồng mỗi người một đứa dỗ dành.

Cố Khanh Khanh như kiến bò trên chảo nóng, trong phòng đi tới đi lui không để ý đ.â.m vào lưng người đàn ông cứng rắn phía sau. Cô quay đầu, đối diện ánh mắt hỏi thăm của anh ấy.

Hai vợ chồng cùng ngẩn người.

Cố Khanh Khanh cười cười, sau lưng là lưng rộng rắn chắc của anh, trong lòng bớt căng thẳng đi nhiều, dịu dàng dỗ dành đứa bé trong lòng.

Sở Đại khẽ cười thành tiếng.

Loading...