Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 324

Cập nhật lúc: 2025-03-28 06:09:39
Lượt xem: 6

Cố Khanh Khanh ôm một đứa trong lòng, bên cạnh ngủ một đứa, Sở Đại từ từ đút cho vợ non nửa bát cơm, cô lắc đầu: “Anh ra ngoài ăn cơm đi, em no rồi, lát đói em sẽ ăn sau.”

Sở Đại đặt chén đũa xuống, tay trái chống lên mép giường, bàn tay trắng mịn đối lập rõ ràng với chiếc chăn màu xanh quân đội, các mạch m.á.u xanh nổi rõ trên mu bàn tay: “Có gì thì gọi anh nhé?”

“Biết rồi mà!” Cô muốn ôm anh ấy ghê mà đang ôm con trong lòng, cô thở dài: “Bây giờ em mới hiểu vì sao anh lại nói đợi sau này mới sinh tiếp.”

Người đàn ông hơi nhướng mày, hiểu cô đang nói gì, cúi xuống hôn vợ một cái: “Bây giờ cũng tốt, anh Hai và A Tuy có thể giúp một tay, một thời gian nữa anh hai trở lại Binh Đoàn rồi không còn nhàn rỗi như bây giờ nữa.”

Cô gật gật đầu, môi cô lưu lại hương vị của kẹo sữa, cô l.i.ế.m nhẹ khóe miệng, mắt cười cong như trăng lưỡi liềm.

Sở Đại nhìn hai đứa con một lúc rồi đứng dậy ra ngoài, đóng cửa cẩn thận để không cho khí lạnh xâm nhập vào bên trong.

Mọi người trong phòng khách ăn uống nói cười vui vẻ, tay áo xắn lên, tay cầm ly rượu, mặt mày hớn hở kể về những ngày chiến đấu cùng đồng đội, lòng tràn đầy niềm vui.

Triệu Trạch không uống rượu, dù mọi người có mời thế nào anh cũng chỉ cầm nước ngọt, người thong dong nhất là ông Tần, ông mỉm cười nhìn đám thanh niên nói chuyện.

Sở Đại kéo ghế ngồi bên cạnh Cố Thanh Liệt, thấy cậu ấy không nói lời nào, chỉ uống hết ly này đến ly khác, anh vỗ vai cậu ấy rồi cầm chai rượu rót đầy ly.

Thấy Thẩm Tuy ăn xong, Hứa Niệm vào bếp lấy một cái giỏ nhỏ đưa cho cậu bé: “Chị em dặn phần này là dành cho Bạch Đào, em đi đưa giùm được không, A Tuy?”

Thẩm Tuy gật đầu nhận lấy, ngoài trời vẫn còn chút ánh sáng, cậu không mang theo đèn pin đi về phía khu Nam.

Trần Giải Phóng và mọi người đã uống khá nhiều, thỉnh thoảng hát mấy bài ca quân đội, thỉnh thoảng lại nhắc đến tên các chỉ huy, từ lão Quan đến Từ chính ủy, cuối cùng cả lão Dư và lão Chu nuôi heo cũng không thoát được.

Dù được điều động đến hải quân bọn họ vẫn cảm thấy gốc rễ của mình ở tại Binh Đoàn Xây Dựng, luôn nghĩ sẽ có ngày có thể quay lại, dù lúc đó chiến hữu cũ có thể không cùng một đơn vị nữa.

Ông Tần hiểu rõ sự gắn bó của những đứa trẻ này với Binh Đoàn, cũng hiểu lý do họ không do dự ghi danh đi trú đảo xây dựng tuyến phòng thủ biển của tổ quốc. Chỉ cần đất nước cần, dù ngày mai có lệnh điều động họ đến quân đội dã chiến hay không quân, họ cũng sẽ tuân theo tuyệt đối.

Nhâm nhi chén rượu, ông không khỏi nhớ về các anh em của mình.

Ngoài ba trăm người hy sinh đầu tiên trước mặt ông, cuộc đời ông đã gặp nhiều người, phần lớn đã hy sinh vì tổ quốc, còn lại có người về quê làm nông giấu tên ẩn danh, có người phân tán khắp các cơ quan đơn vị. Nếu nói người ông gặp nhiều nhất thì đó là Sở Uyên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-324.html.]

Ông ấy là người đại nghĩa, có tình thương bao la cho dân tộc, cho quê hương đất nước, có tầm nhìn xa, là tài năng hiếm có.

Là con trai ông ấy, Sở Đại cũng không kém phần, người trẻ này sau này sẽ đi được xa hơn cha mình, ông tin là như vậy. Con dâu nhà họ Sở cũng là người tốt bụng, ông tin rằng hai đứa cháu trai của nhà họ Sở sau này cũng sẽ trưởng thành những người xuất sắc.

“Các anh em!” Trần Giải Phóng đột nhiên hét lớn, “Chúng ta hãy cùng nâng ly! Vì những người anh em đã hy sinh, vì cuộc sống tươi đẹp hiện tại!”

Cố Thanh Liệt và Sở Đại im lặng đứng lên, lúc cạn chén rượu, họ cũng thầm nghĩ —

Kính những người anh em đã hy sinh, kính sự hòa bình khó khăn lắm mới giành được ngày hôm nay.

Hứa Niệm và Dương Tâm cũng bị cảm xúc mãnh liệt của các mấy người đàn ông làm ảnh hưởng, nhìn nhau cười.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hai đứa trẻ đều đã ngủ, Cố Khanh Khanh không đặt chúng vào nôi, cô để chúng nằm bên trong gần tường, cô dùng chăn chắn ở cạnh sợ chúng lăn xuống, rồi lấy ghế chặn ở mép giường xong mới yên tâm ra ngoài.

Thấy cô ra ngoài, Sở Đại tiện tay kéo ghế cho cô ngồi, quay đầu nói chuyện với Cố Thanh Liệt bên cạnh.

“Mấy ngày nay cậu không có việc gì làm, ngày mai tôi cùng cậu đến khu huấn luyện quân sự luyện b.ắ.n súng, lão Quan đã gửi điện báo đến lệnh cậu phải về đơn vị trước tháng ba."

“Ừ, đều nghe theo cậu.” Cố Thanh Liệt gật đầu, lại uống rượu.

Nửa chén cơm của Cố Khanh Khanh vẫn còn, cô gắp một miếng thịt ba chỉ, vì sinh con mà cô béo lên nhiều, Dương Tâm bảo cô nên ăn ít mỡ.

Cô dùng đũa tách phần mỡ ra để vào bát của Sở Đại ngay bên cạnh, còn mình ăn phần nạc.

Sở Đại chỉ nhìn cô một cái, tay phải đặt trên lưng ghế sau lưng cô, tay trái cầm ly rượu nói chuyện với Cố Thanh Liệt về phương pháp huấn luyện.

Bữa cơm kéo dài đến bảy giờ rưỡi mới kết thúc, ông Tần có phần mệt mỏi, ông lì xì cho Đoàn Đoàn, Niên Niên, Thẩm Tuy và Tiểu Ngư rồi lững thững bước vào bóng đêm, trở về căn nhà riêng phía trước.

Uống nhiều rượu như vậy, tối nay chắc ông sẽ có một giấc mơ đẹp, hy vọng các anh em có thể đến thăm ông, nói chuyện với ông.

Cố Khanh Khanh và Hứa Niệm dọn bàn, Dương Tâm xung phong rửa chén trong bếp, mấy người đàn ông không thể bảo họ làm gì được, bốn, năm người vây quanh Sở Đại và Cố Thanh Liệt, không phải ôm tay thì cũng khoác vai, cả Triệu Trạch cũng bị chụp lại.

Loading...