Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 322
Cập nhật lúc: 2025-03-28 06:08:12
Lượt xem: 7
Những chiếc sủi cảo tròn, trắng, béo úc núc vừa bỏ vào nồi đã lập tức sôi lên.
Cố Khanh Khanh lấy ra một cái đĩa tráng men đỏ lớn có hình chim hỉ thước từ tủ bên cạnh, từ trong tủ lôi ra mấy cái túi nilon.
Cô đựng một dĩa đầy kẹo, hạt dưa, đậu phộng và khoai lang khô, cầm một viên kẹo thỏ trắng nhét vào miệng, tay nhanh nhẹn buộc lại các túi nilon đặt lại vào tủ.
“Chị A Niệm, chị lấy một nắm đi.” Cô đưa đĩa đến trước mặt Hứa Niệm đang nấu sủi cảo.
“Được.” Hứa Niệm tiện tay lấy một nắm hạt dưa bỏ vào túi, một tay cầm đũa kiểm tra sủi cảo đã chín chưa, tay trái móc từ túi ra hạt dưa cắn, vỏ ném luôn vào bếp lửa.
“Em lấy ra quá nhiều kẹo rồi, mấy người đàn ông này không thích ăn đâu, đám nhóc trên đảo tối nay chắc chắn sẽ chạy loạn khắp nơi, mỗi đứa hai viên còn không đủ phát đâu."
“Tết mà, náo nhiệt chút.” Cố Khanh Khanh cười tươi: “Có cháu trai nhỏ sẽ không quá náo loạn đâu chị, mỗi đứa hai viên là đủ, nếu thiếu em sẽ lấy ra thêm.”
“Vậy được, em ra ngoài xem họ gói xong sủi cảo chưa, lát nữa giúp chị lấy nồi lớn để đựng, sủi cảo gần chín rồi." Sủi cảo chín nổi lên trên, vỏ bánh hơi trong suốt có thể thấy nhân màu xanh bên trong.
“Vâng.” Cố Khanh Khanh mang đĩa đồ ăn vặt ra ngoài, ngoài kia chỉ có hai ba người đàn ông đang gói sủi cảo, hai người khác thì chơi cờ tướng, Triệu Trạch bế Tiểu Ngư đứng cạnh xem, Dương Tâm ngồi bên cạnh Trần Giải Phóng trông có hơi sốt ruột.
“Đi quân tượng đi, đồng chí Trần Giải Phóng.”
“Được, nghe em.” Trần Giải Phóng hạ quân cờ rồi nói: “Quân y Dương, xem cờ thì đừng nói chuyện nhé.”
Dương Tâm đang vui vẻ lại bĩu môi, người này là thế nào đây chứ.
Thấy Cố Khanh Khanh đến, ánh mắt Dương Tâm nhìn cô với vẻ cầu cứu.
“Ăn chút hạt dưa, đậu phộng đi quân y Dương,” Cố Khanh Khanh giải vây: “Khoai lang khô này là em tự làm, chị thử xem thế nào.”
“Anh Giải Phóng,” cô cười nói: “Anh cũng thử đi, đừng cứ chiếm lấy bàn cờ, chơi thua rồi thì để người khác chơi chứ.”
Trần Giải Phóng cười toe toét: “Quân y Dương muốn chơi không? Em yên tâm tôi chắc chắn không nói lời nào."
Dương Tâm: “…” Người này có phải thiếu nhạy bén không nhỉ.
Đoàn Đoàn và Niên Niên thức dậy, Sở Đại và Cố Khanh Khanh mỗi người bế một đứa, hai đứa nhỏ dựa vào vai cha và cậu nhìn nhau thổi bong bóng, hai đứa vừa mới uống sữa bột xong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-322.html.]
“Lão Cố luyện tập chăm con trước đấy nhỉ, sau này chăm con mình càng quen tay hơn." Trần Giải Phóng nhường chỗ cho Dương Tâm, cầm một nắm đậu phộng quay đầu nói chuyện với Cố Khanh Khanh.
“Hay là anh cũng tập trước một chút nhỉ?” Cố Khanh Khanh liếc mắt: “Nếu anh có thể thông não thì chắc cũng nhanh thôi.”
Trần Giải Phóng không hiểu ẩn ý trong câu nói đó, miệng nhai đậu phộng, nhún vai không để ý.
Cố Khanh Khanh thấy ngoài kia không có việc gì cần mình làm bèn vào bếp cùng Hứa Niệm tâm sự: “Anh Giải Phóng không tìm được vợ cũng có lý do của nó, không liên quan đến Binh Đoàn.”
Đừng nói nơi như Binh Đoàn quanh năm chỉ thấy nữ binh khi đoàn văn công đến biểu diễn, dù có đặt anh ấy ném trong đám phụ nữ thì cũng có thể làm người có cảm tình với anh ấy sặc chết.
Đáng đời không tìm được đối tượng!
Vân Mộng Hạ Vũ
Nói chuyện trước mặt người ta không giữ mặt mũi, thực sự nghĩ cô gái kia cũng là anh em mình à, muốn nói thế nào cũng được. Vừa nãy quân y Dương đỏ cả mặt, xấu hổ không chịu nổi.
“Không sao đâu, em và bọn họ thân nhau mà. Người trong Binh Đoàn đã cưới vợ không nhiều, có con cái cũng chỉ một vài người, cả đám bọn họ mấy người tụ tập suốt ngày ngây ngô với nhau.”
Hứa Niệm nói chuyện thoải mái hơn khi ở bên Cố Khanh Khanh: “Nếu Sở đoàn trưởng nhà em không gặp em, chắc cũng như họ thôi.”
“Đúng vậy.” Cố Khanh Khanh cúi người lấy một nồi to từ tủ êm dưới, đặt lên bếp để nấu sủi cảo, cô cắn hạt dưa: “Anh trai em e là khó kiếm vợ hơn cả anh Giải Phóng."
Dù sao chuyện của hai anh trai cô không lo, họ đều có ý kiến riêng, kết hôn muộn một chút cũng không sao, trong nhà còn có chú Cố Bảo chưa lấy vợ nữa mà.
“Nhà em điều kiện tốt, cha là trưởng đội sản xuất, hai anh trai đều trong quân đội, chắc nhiều gia đình muốn gả con gái vào nhà em lắm, không cần lo lắng.” Hứa Niệm đưa đôi đũa cho cô: “Em thử xem chín chưa, phải nhanh chóng nấu hết sủi cảo để xào rau ăn cơm.”
Bây giờ đã hơn bốn giờ chiều, còn chậm trễ chút nữa trời sẽ tối đen.
Cố Khanh Khanh thử một chiếc sủi cảo, nhân sủi cảo được gói trước, mùi thơm rau dại tươi mát và sảng khoái, Hứa Niệm trộn thêm một ít mỡ heo đã thắng qua nên ngon lắm.
Chỉ một từ thôi—
Thơm!
“Sao rồi?” Hứa Niệm hỏi.
“Chín rồi, ngon lắm, dọn ra thôi.” Cố Khanh Khanh nói: “Em đi lấy hết sủi cảo ngoài kia vào để bọn họ nhồi bột làm màn thầu."
“Được.”