Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 321
Cập nhật lúc: 2025-03-28 06:08:10
Lượt xem: 7
"Còn em? Em định thế nào?" Trên đảo, bạn thân nhất của cô là Cố Khanh Khanh, nếu em ấy đi rồi, Hứa Niệm có chút không quen.
"Anh ấy đã nói rời đảo, em chỉ có thể theo thôi." Cố Khanh Khanh cười: "Anh ấy nói là nói một năm chứ thực ra cũng không chắc chắn, phải xem tiến độ xây dựng căn cứ thế nào. Còn em thì bản thân em muốn về, sinh hoạt trên đảo phụ thuộc thuyền vật tư gửi đến, mùa đông còn đỡ đỡ chút, đồ ăn để lâu được. Tới hè rồi thuyền vật tư đến khi nào mới có thịt khi ấy, thịt thà, rau củ đồ để không được lâu."
"Đến lúc đó chị xem có mua được tủ lạnh không, trên đảo cung cấp đủ điện có thể dùng được. Em về thì cũng tốt." Hứa Niệm băm rau thành những mảnh nhỏ, nói: "Người nhà em chắc mong gặp hai đứa cháu lắm, qua một năm nữa Đoàn Đoàn, Niên Niên cũng biết đi rồi, người nhà móng trông lắm đây!"
Cố Khanh Khanh gật đầu: "Cha chồng em thỉnh thoảng nhờ thuyền vật tư mang thịt, phiếu và tiền đến cho hai vợ chồng em, mật ong và hoa quả đóng hộp chưa bao giờ thiếu. Lần trước ông ấy gửi điện báo nói nhà cửa đã chuẩn bị xong, phòng cho bọn trẻ cũng đã có sẵn rồi, chờ chúng em trở về thôi."
Hứa Niệm cười lắc đầu: "Thật không ngờ thủ trưởng Quân Khu cũng có mặt này." Giống như người bình thường mong ngóng con cháu.
"Cha cũng là người bình thường thôi, trước đây khi đến nhà em, cha nói chuyện rất hợp với ông nội em đó nha." Cố Khanh Khanh cười: "Chỉ là Sở Đại nhà em tốn công sức ngăn ở trên thành mấy căn phòng ra, giờ không dùng được."
"Còn có hơn một năm, thời gian này Đoàn Đoàn, Niên Niên cần người lớn ngủ cùng, quả thật có hơi lãng phí, đợi em rời đảo, ngôi nhà này chắc chắn sẽ trở thành miếng mồi ngon. Trên đảo nhiều gia đình có ba bốn đứa trẻ mà lười ngăn phòng, vừa khéo nhặt nhà có sẵn."
"Hay là để ngôi nhà này cho anh chị?" Cố Khanh Khanh nở một nụ cười rạng rỡ: "Chị và anh Triệu chắc định sinh thêm chứ đúng không? Sinh thêm cho Tiểu Ngư có anh có em, nhà thêm phần náo nhiệt.
"Sinh thêm một đứa nữa thôi, ồn ào quá, bây giờ cha nó còn bế được chứ chị ngán lắm rồi." Hứa Niệm cho rau dại băm nhỏ vào chén, bắt đầu trộn nhân, Cố Khanh Khanh chăm chú quan sát.
"Để cho mấy chị dâu khu Bắc em cam tâm tình nguyện." Cô nói: "Chờ đến lúc đó em hỏi mẹ Tiểu Hoan hay mẹ Nhị Béo có muốn không?"
"Được đấy, họ đều có ba bốn đứa con rồi, mẹ Nhị Béo chắc cũng sắp sinh, chị ấy có thai sau em." Hứa Niệm nói: "Chắc nhà chị ấy mong ngóng một cô con gái."
"Trên đảo con gái ít thật, hiếm thấy nha, đi một vòng còn không thấy được một móng."
"Đúng vậy!" Hứa Niệm bắt đầu lo lắng: "Em nói xem đến lúc Tiểu Ngư lớn lên ở đảo này liệu có khó lấy vợ không?"
"Hì hì —"
Ngoài cửa có tiếng cười, hai người phụ nữ quay đầu lại, là Dương Tâm.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Quân y Dương, sao giờ chị mới tới? Anh Giải Phóng nói đã thấy chị từ sớm rồi mà." Cố Khanh Khanh cười kéo cô ấy vào bếp cùng trò chuyện, bên ngoài toàn đàn ông đang nói chuyện phiếm.
Trong bếp, trên bếp củi có một ấm nước lớn, nước vẫn chưa sôi, củi bên trong đang cháy, trong bếp còn ấm hơn cả phòng khách.
Dương Tâm cầm theo một túi táo, đặt lên bếp: "Bị mấy chị em kéo lại nói chuyện, hỏi có đối tượng hay chưa?" Mặt cô ấy đỏ hơn cả mấy quả táo mình mang đến: "Anh Giải Phóng còn nói gì nữa không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-321.html.]
Cố Khanh Khanh và Hứa Niệm nhìn nhau, tâm tư của quân y Dương rõ ràng quá mà anh Giải Phóng không cảm nhận được, người trong Binh Đoàn đầu óc chắc từ gỗ đẽo thành hay sao ấy, cứ mãi không chịu hiểu.
"Anh ấy không nói gì." Thấy chị ấy thất vọng, Cố Khanh Khanh chậm rãi nói: "Anh ấy chỉ bảo với em là, người ta là con gái phương Nam chắc không ăn được cay, bảo em nấu thêm vài món thanh đạm."
"Thật không?" Dương Tâm có chút ngại ngùng, nhưng tính cô ấy thẳng thắn không vòng vo: "Thật ra chị ăn được hết, mẹ chị là người miền Trung, nhà chị xào rau cay lắm."
Nghe chị ấy nói vậy, Cố Khanh Khanh tự dưng vui vẻ, thậm chí cô có phần chờ mong một người đàn ông phương Bắc kết đôi cùng một cô gái phương Nam sẽ như thế nào.
Nghĩ một chút, cô lại hỏi: "Quân y Dương, em hiểu ý chị rồi, em muốn hỏi chị một câu."
"Em nói đi."
Hứa Niệm tay cầm cái tô to trộn nhân, cũng quay sang nhìn Cố Khanh Khanh.
"Là thế này, anh Giải Phóng nói từ nhỏ anh ấy không được ăn học nhiều, gia đình đều là người nông thôn, sợ cô gái thành phố không ưng người thô lỗ, quê mùa như anh ấy..."
"Không đâu!" Dương Tâm dứt khoát nói: "Chị thích những đồng chí quân nhân đã trải qua phong ba bão táp, chị không chê anh ấy thô lỗ cũng không chê anh ấy ít học, càng không chê anh ấy xuất thân bần nông."
Nghe câu này, Cố Khanh Khanh ngạc nhiên, Hứa Niệm cũng cùng biểu hiện vậy, rõ ràng không ngờ quân y Dương có tư tưởng giác ngộ cao như vậy, hai người nhìn nhau, ánh mắt mang theo ý cười.
"Quân y Dương yên tâm, anh Giải Phóng em sẽ bắt lại cho chị." Cố Khanh Khanh biết anh Giải Phóng muốn tìm vợ và cũng có cảm tình với quân y Dương mới dám nói chắc chắn như thế.
Cây vạn tuế rồi cũng nở hoa thôi.
Vì đã mở lòng, Dương Tâm càng thân thiết với hai người họ, ba người cùng bận rộn trong nhà bếp.
Nhìn Dương Tâm làm việc nhanh nhẹn Cố Khanh Khanh càng yên tâm.
Nhân bánh đã sẵn sàng để đám đàn ông gói sủi cảo, nhiều người ăn nên gói càng nhiều, đủ các loại nhân.
Cố Khanh Khanh nhấc ấm nước trên bếp củi, đổ nước sôi vào phích, rồi đặt nồi lớn lên bếp chuẩn bị nấu sủi cảo.
Bếp củi dùng tốt hơn bếp gas, trên núi toàn cành cây khô, nhặt sơ sơ đã đủ củi đốt.
Thêm nước vào nồi đun sôi, Cố Khanh Khanh từ trong bếp thò đầu ra bên ngoài: "Mọi người gói bao nhiêu bánh rồi? Mang ít ra đây cho em luộc trước đi."