Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 320
Cập nhật lúc: 2025-03-28 06:08:08
Lượt xem: 9
"Được nha, có cần băm chút thịt không hay chỉ ăn sủi cảo thuần rau dại thôi?" Hứa Niệm nương theo cánh tay Cố Khanh Khanh đứng dậy, phủi bụi đất trên ống quần.
"Ăn thuần rau dại đi." Cố Khanh Khanh nghĩ đến buổi trưa ăn toàn cá thịt, không nhịn được mà cười: "Em ngán quá rồi."
"Chị cũng vậy."
"Chị Đào, hay chị cũng ở lại đây ăn cơm đi? Hoặc chờ bọn em nấu xong mang một chén về?" Cố Khanh Khanh thấy sau lưng Hứa Niệm có bụi, tiện tay phủi phủi giúp.
"Không cần đâu, Tiểu Dương ở nhà đang chờ chị, may mà nhà có chút đồ ăn chuẩn bị tết, đói còn có cái ăn chứ nó không chịu ở yên đâu." Bạch Đào cũng nhấc rổ lên, cất gọn cái xẻng nhỏ: "Các em về làm việc đi, vài ngày nữa chị đến tìm các em nói chuyện."
"Được." Bên ngoài nổi gió, đây là vùng ven biển, mùa đông thỉnh thoảng có gió mạnh, Cố Khanh Khanh nóng lòng muốn về nhà sưởi ấm: "Buổi tối bọn em làm sủi cảo, sẽ mang sang cho chị một ít."
"Có phiền em quá không?"
"Không đâu, em bảo A Tuy chạy một chuyến là được, tối nào em ấy cũng chạy bộ, nói là để rèn luyện sức khỏe."
"Được, vậy chị về nhà hấp bánh hoa táo, đến lúc đó nhờ A Tuy mang về cho em, bánh mềm ngon lắm, đặc sản phương Nam đấy."
"Được ạ!"
Đợi Bạch Đào khuất ở ngã rẽ, Cố Khanh Khanh và Hứa Niệm mỗi người xách một cái rổ vào sân, Hứa Niệm nói: "Đừng nhìn chị Đào có vẻ mềm mỏng, chị ấy cũng có chút tài đấy, may mà em quan hệ tốt, đi đâu cũng hòa hợp được, nếu không bị người ta nói xấu sau lưng em cũng không biết."
Cố Khanh Khanh đóng cổng sân lại: "Cũng không hoàn toàn có nhân duyên tốt nha, ở khu Nam và khu Bắc ổn hơn chút. Khu Bắc bên này toàn người Binh Đoàn chúng ta, tuy là phân ra vài đoạn không phải người Binh Đoàn Xây Dựng nhưng họ vẫn nể mặt. Quân khu phương Nam có nhiều người quen của Sở Đại, thêm nữa là cha chồng em cũng ở trong quân khu... ừm, họ sợ lời đồn lan ra ngoài đến tai cha chồng em không hay, không dám nói gì sau lưng em."
Đóng cổng lại, Cố Khanh Khanh tiếp tục nói: "Trước đây chuyện em không thể sinh con là do mấy người ở khu Đông, khu Tây truyền ra, bây giờ em đã sinh được Đoàn Đoàn và Niên Niên, họ lại bảo là phúc khí A Tuy mang lại."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-320.html.]
Đại khái là, trước đây khi cô chưa sinh con thì họ nói cô không sinh được nên lấy danh nghĩa em trai nuôi Thẩm Tuy thực ra là muốn nuôi con trai. Sau khi sinh được Đoàn Đoàn và Niên Niên họ lại nói do nuôi Thẩm Tuy, Thẩm Tuy xung hỉ nên mới sinh được hai đứa con trai.
Trái phải trắng đen đều do họ nói ra hết. Mấy ông đàn ông nghe được lời đồn sợ cô tức giận nên không ai nói với cô. Mà loại chuyện nói bóng nói gió này không thể tìm Khương chỉ đạo viên được, đi mách với chồng họ lại càng vô lý.
"Em đều biết à!" Hứa Niệm ngạc nhiên một cách rõ ràng, thành thật nói: "Trước đây khi ăn cơm ở nhà ăn chị có nghe thấy, bọn họ ngồi đó trắng trợn mà nói, chắc là nghĩ toàn người quen tụ tập nên không giữ mồm giữ miệng hoặc là ngày thường thấy chị ít mở miệng nói chuyện với ai nên không để ý."
Vân Mộng Hạ Vũ
"Cũng có thể là cố ý, biết chúng ta thân thiết nên cố tình mượn tai chị truyền đến tai em." Cố Khanh Khanh gặp toàn người tính tình tốt, từ thím Dư đến Hứa Niệm, rồi Bạch Đào, mẹ Tiểu Hoan, mẹ Nhị Béo, ngay cả vợ của Trương Kiến Thiết cũng là người miệng d.a.o găm tâm đậu hủ.
Mẹ của Trương Tháp là người miệng lưỡi đanh đá chút, thuộc dạng người thích chiếm ít cái lợi ích vặt, không thích người khác từ chỗ mình kiếm lợi. Toàn là những cái tật nhỏ nhặt không có cái gì lớn.
Mặc kệ Cố Khanh Khanh biết hay không, nhiều lần chị ấy giúp cô mắng mấy chị dâu lắm mồm, đây là Hứa Niệm kể lại cho cô nghe.
Còn những người ở khu Đông, khu Tây miệng toàn miệng lưỡi thối hoắc còn hay ghen ghét người khác, dạng cực phẩm hiếm thấy.
Hai người vừa nói chuyện vừa vào phòng khách, nhóm đàn ông đang hăng hái gói sủi cảo, chuyện trò cũng là những chuyện khi còn ở Binh Đoàn, rõ ràng một điều cả năm nay ở đảo ai cũng buồn chán lắm rồi.
Những bàn tay từng cầm s.ú.n.g g.i.ế.c người giờ cầm xẻng đào đất, đoán chừng trong lòng cũng buồn bực.
Thấy Sở Đại còn đang trò chuyện với các anh em, cô biết hai đứa nhỏ chưa dậy, Cố Khanh Khanh yên tâm cùng Hứa Niệm vào bếp, hai người cùng nhau rửa sạch rau dại, sau đó cô nhường chỗ cho Hứa Niệm băm nhân.
Hứa Niệm đột nhiên hỏi: "Khanh Khanh, Sở doanh trưởng nhà em có nói gì về việc rời đảo không?"
"Buổi trưa có nhắc qua." Cố Khanh Khanh dựa vào tủ phía sau, xoa xoa chân còn hơi tê: "Nói là còn một năm nữa sẽ rời đảo, đến lúc đó sẽ đặt sữa tươi mỗi ngày cho hai đứa nhỏ."
"Chuyện này chị có nghe anh Trạch nhắc đến, anh ấy thăm dò ý chị. Nhà chị không tính rời đảo, ở trên đảo người khác không quản được, trở lại đất liền nhiều chuyện phiền toái kéo đến, nhà chị không muốn bị xáo trộn, chị với anh Trạch chỉ mong thanh tịnh, tự tại được ngày nào hay ngày đó thôi." Cô không có gì lưu luyến, nhà mẹ đẻ không gửi một lá thư hỏi thăm, nhà chồng lại toàn nhớ thương đến trợ cấp của chồng.
Dù sao chồng con đều ở trên đảo, giờ cũng tính mua TV, trừ khi bên trên điều động, cô không có cách nào phải theo chồng, còn bây giờ bảo rời đảo cô không muốn.