Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 319
Cập nhật lúc: 2025-03-28 06:08:05
Lượt xem: 8
Trưa hôm đó hai vợ chồng nói rất nhiều, hai đứa nhỏ ngoan ngoãn không quấy, ăn no xong rồi ngủ, Cố Khanh Khanh dựa vào lòng chồng ngủ thiếp đi.
Sở Đại cằm tựa vào đầu cô, tay phải ôm eo cô, cũng từ từ nhắm mắt lại.
Buổi chiều càng náo nhiệt. Binh Đoàn đến bốn năm người, Trần Giải Phóng bọn họ không đợi Sở Đại dậy đã cầm câu đối xuân ông Tần viết dán khắp nơi, ngay cả cánh cửa nhỏ ở phòng chứa đồ cũng không bỏ qua, còn dán ngược một chữ "Phúc".
Nghe thấy bên ngoài tiếng ồn ào, Sở Đại mở mắt, trong mắt đầy vẻ bất đắc dĩ.
Cố Khanh Khanh ngáp một cái, đặt con trai nhỏ đang ngủ say trong lòng lên sát tường, kéo chăn đắp kín cho con. Trong ổ chăn mặc quần áo ấm rồi mới dậy.
Đoàn Đoàn trong nôi cũng không bị tiếng ồn bên ngoài làm thức giấc, Cố Khanh Khanh biết đây chỉ là một chút thời gian thoải mái thôi, đến tối lại có người phải sầu.
Thấy hai vợ chồng trẻ ra ngoài, Triệu Trạch bế con qua: "A Niệm phát hiện rau dại trên núi, đang cùng Bạch Đào đi đào rồi, chiều làm sủi cảo nhân rau dại nhé?"
"Được nha." Cố Khanh Khanh trêu đùa Tiểu Ngư một lúc, vào bếp lấy thớt và bột mì: "Các anh tay khỏe, một người nhào bột, một người cán bột, một người băm nhân, còn em đi ra sau núi xem hai chị ấy đào được nhiều không, vậy nhé?"
"Được chứ, sao lại không được, trước đây ở Binh Đoàn lão Dư bận không xoay sở nổi cũng là bọn anh giúp làm sủi cảo. Bọn anh ở Binh Đoàn Xây Dựng ai mà không biết làm mấy món mì, sủi cảo đồ chứ." Trần Giải Phóng xắn tay áo cầm một cái chậu lớn định đổ bột mì: "Đúng rồi, anh vừa thấy quân y Dương cũng tới đây, là em gọi cô ấy đến à?"
Cố Khanh Khanh nhìn người đàn ông bên cạnh, chớp mắt: "Đúng vậy, Đoàn Đoàn và Niên Niên nhà em là nhờ chị ấy đỡ đẻ nên muốn mời chị ấy đến ăn bữa cơm. Trên đảo chị ấy không có người nhà, đến đây ăn cơm, nhiều người càng náo nhiệt nha!"
"Ồ." Trần Giải Phóng nhếch miệng cười: "Anh còn đang thắc mắc sao cô ấy không phải người Binh Đoàn chúng ta mà lại tới đây."
Triệu Trạch cười khẩy, cố ý nói: "Bây giờ không phải không có nghĩa là sau này cũng không phải, cô ấy chưa có đối tượng, Binh Đoàn chúng ta nhiều anh em như vậy, chắc chắn có người cô ấy ưng ý."
"Không thể nào, cô ấy là một cô gái nhỏ nhắn mảnh mai sao có thể vừa ý bọn thô kệch chúng ta?" Trần Giải Phóng cảm thấy quân y đều là người có văn hóa, giống như Triệu Trạch, là người từng học đại học.
"Không chừng đã có người chị ấy vừa ý rồi." Cố Khanh Khanh từ góc bếp lấy ra một cái rổ, tay cầm một cái xẻng nhỏ: "Anh à, Đoàn Đoàn và Niên Niên ở trong phòng anh để ý chút nha, em đi giúp một tay."
"Được." Sở Đại đáp lời, từ trên bàn lấy một túi đậu phộng bắt đầu bóc, nói với các chiến hữu: "Các cậu nhào bột cán bột trước đi, lát nữa tôi sẽ băm nhân."
"Đến đây, lão Cố đâu?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-319.html.]
"Trên lầu ngủ bù, hai đứa nhỏ buổi tối quấy quá."
Vân Mộng Hạ Vũ
Cố Khanh Khanh ra khỏi cổng nhà vòng lên núi, thấy Bạch Đào và Hứa Niệm hai người trốn trên sườn đồi nói chuyện thì thầm, cô đi tới: "Đào được bao nhiêu rồi?"
"Làm chị giật mình." Hứa Niệm vỗ ngực, thở phào một cái: "Được nửa rổ rồi, em mau tới đây, chúng ta đào thêm một chút, lâu rồi chưa ăn cái này."
Cố Khanh Khanh vui vẻ tham gia cùng họ, hỏi Bạch Đào: "Tiểu Dương và Tiểu Nhu đâu chị? Không dẫn đến đây chơi?"
"Vũ Thành ở nhà trông con rồi." Bạch Đào giật giật rau dại sát mặt đất, nói: "Mấy ngày trước em gái hắn gửi điện báo đến, mềm lòng lại gửi tiền về rồi, sợ chị cằn nhằn nên hai ngày rồi ân cần lắm, việc gì cũng giành làm."
Vũ Thành là người mang tư tưởng gia trưởng cực kỳ nặng, hoặc có thể nói phần lớn đàn ông trong quân đội đều rất gia trưởng, về đến nhà ăn cơm xong chén bát không thèm rửa, tâm trạng tốt thì chơi đùa với con, không thì chẳng làm gì.
Triệu Trạch đã tính là tốt rồi, ở bên ngoài là phần lớn anh ấy bế con, Sở Đại lại càng không cần phải nói, xong nhiệm vụ là dính lấy hai đứa con.
Cố Khanh Khanh cũng không biết nói thế nào, nhìn Hứa Niệm một cái, cô nhớ tới lời chị ấy từng nói không nên can thiệp chuyện nhà người khác bèn im lặng.
Hứa Niệm rất đồng cảm với hoàn cảnh của Bạch Đào, cô buột miệng hỏi: "Nhà chị ai quản tiền?"
Bạch Đào giũ bớt đất trên rễ rau dại: "Vũ Thành quản, anh ấy trước đây mỗi tháng gửi tiền về nhà, còn lại để trong ngăn kéo, chị cần dùng thì lấy."
"Chị phải quản chứ." Hứa Niệm dạy hai người: "Đám đàn ông này không lo việc nhà không biết gạo, đường, dầu, giấm đắt thế nào. Chúng ta trên đảo tuy rằng gạo, mì, dầu không cần phiếu, nhưng thứ khác chẳng phải vẫn cần tiền, cần phiếu sao? Bọn họ thì tốt rồi, ăn ở nhà ăn không tốn xu nào, trong nhà còn vợ còn con thì làm sao? Tiền trợ cấp của họ thì mình phải nắm chặt trong lòng bàn tay, muốn gửi tiền cho ai phải thông qua chúng ta. Hắn muốn gửi 20 đồng thì mình đưa 10 đồng, cứ như vậy đỡ làm mình bực bội."
Đây là kinh nghiệm của cô, trước đây Triệu Trạch gửi về nhà không hề ít. Mỗi tháng không dưới 20 đồng còn thêm đủ loại phiếu, đó còn chưa kể đội sản xuất chia lương thực, một người mẹ chồng ăn được nhiều như vậy sao? Chẳng phải vào túi hai anh trai anh ấy hết rồi.
Bây giờ mỗi tháng nhiều nhất mười đồng, chia thế nào thì chia, cô không quản được, Triệu Trạch mỗi tháng có hơn bảy mươi đồng trợ cấp, số còn lại cô để dành tích góp.
Bạch Đào nhớ kỹ: "Hôm nay về chị sẽ đề cập chuyện này, đúng lúc anh ấy đang áy náy với chị chắc sẽ đồng ý."
Cố Khanh Khanh yên lặng nghe họ nói, động tác không chậm đi, trong tay nhiều thêm một nắm rau dại.
Một lát sau, chân cô tê quá nên đứng dậy, ném rau dại vào cái rổ dưới chân: "Chắc đủ rồi chứ chị A Niệm, nhân sủi cảo rau dại này chị làm nhé, không biết sao em làm nó cứ khô khốc í."