Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 318

Cập nhật lúc: 2025-03-28 06:08:03
Lượt xem: 6

Khi căn cứ quân sự được xây dựng xong hoàn toàn thì chức vụ của anh sẽ có sự điều động." Sở Đại đặt Đoàn Đoàn vào chiếc nôi bên cạnh, đắp chăn cho con xong, lại lấy một bình sữa khác để pha sữa bột cho em trai Đoàn Đoàn ——

"Quân khu phương Nam là tổng quân khu, mệnh lệnh của cấp trên là điều động anh về tổng bộ chỉ huy hải quân.

"Ồ, trong thời gian tới chắc vẫn sẽ ở trên đảo chứ anh?" Cố Khanh Khanh nghe xong cũng không quá ngạc nhiên, trước khi lên đảo đã nói rồi, có thể phải mất năm, sáu năm mới rời khỏi đảo, cho dù sớm hơn thì cũng không sớm hơn được nhiều đâu.

"Một năm sau." Người đàn ông xoa bình sữa trong lòng bàn tay, đợi sữa bột tan đều mới đưa cho vợ cho con trai nhỏ uống.

"Hả?" Cố Khanh Khanh hơi ngạc nhiên một chút, vốn nghĩ nhiều nhất cũng chỉ sớm hơn một, hai năm, không ngờ bây giờ lại sớm hơn nhiều như vậy.

Cô hỏi: "Anh à, anh muốn rời khỏi đảo không?"

Sở Đại gật đầu: "Ở đây đã rèn luyện đủ rồi, nên ra chiến trường."

Khi căn cứ quân sự hải quân ở đây hoàn thành, tàu chiến sẽ vận chuyển vũ khí đến, nhiệm vụ của đảo Bạch Sa là phòng thủ và uy h.i.ế.p các nước láng giềng, anh ở đây cùng lắm chỉ làm một đoàn trưởng ngày ngày đi tuần tra, đây không phải là việc anh muốn làm.

"Dù sao cũng phải đi, đi sớm hay muộn đều như nhau, anh ở đâu đó chính là nhà của chúng ta." Cố Khanh Khanh tựa vào đầu giường, trong lòng kỳ thật thở phào nhẹ nhõm.

Trên đảo kiểm tra chính trị rất nghiêm ngặt, cô ra đảo một chuyến cũng rất khó khăn, phải qua nhiều năm không gặp cha mẹ, trong lòng nhớ mong nhiều lắm. Nếu về được quân khu Phương Nam không nói việc có thể thường xuyên được gặp Cẩu Thặng, nói không chừng có thể thường xuyên trở về nhà.

Từ Nam Dương đi tàu hỏa đến thành phố Diêm chỉ mất nửa ngày, rất tiện.

Trong nhà ấm áp, than gần như đã cháy hết, Sở Đại lại dùng kẹp gắp thêm ít than từ túi nhỏ bên cạnh bỏ vào.

Một lát sau, Cố Khanh Khanh lại hỏi: "Anh trai em, anh ấy có kế hoạch gì không?"

"Anh ấy sẽ không rời khỏi quân đội." Sở Đại nhấc cái lò sưởi cạnh giường, cất cái kẹp gọn vào trong rồi ngồi xuống, mặt mỉm cười nhìn vợ: "Anh ấy nói đợi đánh thêm vài trận thắng sẽ xin điều về quân khu Phương Nam hội hợp với chúng ta."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-318.html.]

"Thật vậy chăng?!" Đây là điều Cố Khanh Khanh không ngờ, cô vừa vui mừng mà vừa sợ: "Vậy sau này cả gia đình chúng ta có thể ở bên nhau rồi?!"

"Đúng vậy, chỉ cần đợi một năm nữa thôi." Sở Đại cởi quần áo, thay bộ đồ ngủ rồi xốc chăn lên giường: "Anh hai nửa năm sau sẽ về Binh Đoàn, đến lúc đó em sẽ vất vả lắm đấy."

Cô tủm tỉm cười: "Không sao đâu, hàng ngày em ở nhà cũng không phải làm gì, đến lúc đó ngày nào cũng ăn ở nhà ăn, A Tuy tan học về cũng có thể giúp em. Mà chẳng phải còn có anh sao, bây giờ anh về cũng rất sớm mà."

Sở Đại nằm cạnh vợ, đầu tựa vào đầu giường: "Anh cảm thấy thiệt thòi cho em."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Em không thấy thiệt thòi, phần lớn là anh và anh hai em chăm sóc Đoàn Đoàn và Niên Niên, nửa đêm hai đứa nhỏ quấy rầy hai anh không ngủ được, em chỉ có lúc mang thai là vất vả chút thôi." Nói rồi, cô dựa vào lòng anh, nhìn con trai trong tay, dịu dàng nói: "Em cảm thấy anh là một người chồng rất tốt, thật đấy, khi em vừa mang thai, anh có thể đến hỏi quân y rồi nhờ Tiểu Chiêu mua dầu ô liu cho em, hàng ngày tối nào cũng xoa bụng cho em, em thật sự không ngờ tới."

Sở Đại không nói gì, để cô dựa vào lòng mình, bàn tay lớn vuốt tóc nghe vợ nói.

"Thực ra lần đầu gặp anh em thấy anh có vẻ khá xa cách, không dễ tiếp cận, nhưng khi thấy anh và anh trai em hòa hợp, anh chịu được anh ấy nói luyên huyên cả ngày, em biết anh là người ngoài lạnh trong nóng."

Có lẽ môi trường quá thoải mái, trong lòng ôm con trai nhỏ, phía sau là người đàn ông của đời mình, còn có con trai lớn đang ngủ trong nôi bên cạnh, lò sưởi trong nhà lại rất ấm áp, giọng nói của Cố Khanh Khanh khá thả lỏng.

"Em thực sự cảm thấy anh rất tốt, tốt hơn những người đàn ông em từng gặp. Anh kiên nhẫn cùng cha em đi chào hỏi mấy cô chú trong đội sản xuất, nghe cha khoe khoang không ngừng. Anh biết không, người thôn em hâm mộ cha em lắm đấy! Hâm mộ cha tìm được con rể tốt, rượu bia và kẹo mừng trong đám cưới có lẽ bây giờ vẫn là chủ đề nói chuyện sau bữa cơm của thím Hoa Quế cùng mọi người."

Sở Đại chỉ mỉm cười, thực ra anh cảm thấy anh thiệt thòi Khanh Khanh quá nhiều. Cô ấy theo anh lên đảo chịu khổ, lúc sinh con người lớn không có bên cạnh, may mà có Cố Thanh Liệt chứ không biết trong lòng cô sẽ mất mát đến nhường nào.

Cô từ nhỏ đã là bảo bối của cả nhà họ Cố, được yêu thương nâng niu trong lòng bàn tay, tình cảm với gia đình không giống như anh đạm bạc, một hai năm không gặp Sở Uyên anh cũng không cảm thấy có gì lớn lao.

Anh muốn rời đảo cũng vì lý do này, vì muốn cô có thể thường xuyên gặp người nhà, hoặc người nhà đến thăm cô ấy.

Mấy anh họ nhà vợ đều là người khá tốt, người nhà họ Cố là người kiên định, chăm chỉ, có năng lực. Anh sẽ xem lúc đó có thể sắp xếp một công việc trong quân đội không, quân khu phương Nam rất lớn, chỗ nào cũng có vị trí trống.

Những điều này tạm thời không nói với cô ấy, dù sao cũng còn lâu mới rời đảo. Sau này có thay đổi gì cũng chưa biết, sợ vợ mừng hụt.

Loading...