Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 317

Cập nhật lúc: 2025-03-28 06:08:01
Lượt xem: 4

Tiểu Ngư mới mọc vài cái răng cửa nhỏ, đút mấy muỗng canh mà đã ướt nhẹp quần áo rồi.

Hứa Niệm thấy vậy hỏi: “Có khăn nhỏ không Khanh Khanh, lấy giúp chị một cái để chị làm yếm cho thằng bé, chị ra ngoài quên không mang theo.”

“Có, chị đợi chút, em đi tìm.” Cố Khanh Khanh vừa đứng dậy, nôi rung nhẹ, hai đứa nhỏ cùng lúc tỉnh luôn, không khóc, chỉ đạp chân liên tục, mắt thì cứ nhìn chằm chằm cậu hai nhà mình.

Cố Thanh Liệt liếc mắt nhìn sang: “Có vẻ không đói, để chúng tự chơi đi, mình ăn cơm trước, không cần lo.”

Sở Đại cũng không định lo, một tay đẩy nhẹ nôi, tay kia cầm đũa ăn cơm.

Cố Khanh Khanh tìm được một chiếc yếm nhỏ, có vẻ là của Đoàn Đoàn đưa cho Hứa Niệm, thấy chị cột yếm cho Tiểu Ngư xong mới ngồi xuống.

Đoàn Đoàn và Niên Niên khá ngoan, không khóc quấy để mọi người ăn trưa, ăn no, đồ ăn cũng còn nhiều tối có thể tiếp tục ăn.

Đám đàn ông tự giác đứng lên dọn dẹp chén đĩa, Cố Khanh Khanh đẩy nôi vào phòng ngủ.

Nôi gỗ được làm tinh xảo, có bốn bánh xe nhỏ lăn đi được, bên cạnh treo lục lạc, hai đứa nhỏ mà đạp chân vào nôi phát ra âm thanh leng keng.

Hứa Niệm thấy Tiểu Ngư buồn ngủ nên bế con về, đợi chiều con ngủ dậy rồi qua gói sủi cảo.

Triệu Trạch dọn xong bàn, dựa vào cửa bếp hỏi hai người đàn ông đang rửa bát: “Tối nay người của Binh Đoàn đến hết à?”

“Không đâu, chỉ bốn năm người thôi, toàn là người độc thân, có gia đình rồi không ai đến được đâu.” Nhiệt độ hiện tại đang khoảng mười mấy độ, có chút lạnh, Sở Đại mặc áo dài tay màu xanh quân đội, xắn tay áo lộ cổ tay trắng nõn.

Thấy động tác của Sở Đại thành thạo rửa chén, Triệu Trạch cười: “Độc thân có cái lợi, ít nhất không phải rửa chén.”

“Đúng, cơm cũng không có người nấu cho mà ăn thì lấy chén đâu mà rửa." Cố Thanh Liệt cười toe toét đệm một câu.

Triệu Trạch không nhịn được, tay chống cửa cười nửa ngày mới nói: “Trần Giải Phóng cũng đến chứ? Gọi thêm quân y Dương nhé?”

“Hả?” Cố Thanh Liệt nhướng mày: “Anh định làm bà mối à?”

“Tôi thấy bọn họ vậy sốt ruột quá muốn đẩy một chút, con tôi đã năm sáu tháng tuổi rồi, lão Sở có tận hai đứa con trai. Thật ra Trần Giải Phóng còn lớn hơn các cậu hai tuổi, nên sốt ruột rồi."

Sở Đại và Cố Thanh Liệt qua năm hai mươi hai, tính ra Trần Giải Phóng cũng đã hai mươi tư.

Hai người đàn ông nhìn nhau, Sở Đại hỏi: “Chuyện này chúng ta không tiện ra mặt, tự dưng mời một nữ đồng chí quân y từ trạm y tế về nhà ăn cơm, lấy cái danh nghĩa gì mà mời?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-317.html.]

“Không dễ nói à, hai con trai cậu là cô ấy đỡ đẻ, lấy cớ cảm ơn cô ấy mời đến ăn cơm không được sao?" Triệu Trạch nói: “Chiều tôi còn phải đến trạm y tế lấy thuốc bôi m.ô.n.g cho Tiểu Ngư, nếu các cậu thấy được tôi sẽ nói với quân y Dương một tiếng.”

“Được thôi.” Sở Đại nhìn Cố Thanh Liệt bên cạnh: “Lát nữa tôi nói với Khanh Khanh một tiếng, ông Tần còn ở trên lầu coi Thẩm Tuy làm bài tập, cậu lên nhờ ông viết câu đối xuân.”

“Đến đây.” Rửa chén xong, ba người đàn ông chia nhau hành động, Triệu Trạch đến trạm y tế, Cố Thanh Liệt chạy lên lầu, Sở Đại lau khô tay trở lại phòng ngủ.

Lò sưởi trong phòng khách được Thẩm Tuy mang lên trên rồi, ông Tần tuổi đã cao sợ lạnh, trong phòng ngủ luôn có lò sưởi nhỏ, hiện tại thời tiết khá lạnh, thay tã và quần áo cho hai đứa nhỏ cũng sợ chúng bị lạnh.

Khi Sở Đại vào, Cố Khanh Khanh đang cho con bú, cô đang bế Niên Niên, hai anh em đắp hai cái chăn khác màu, chăn Đoàn Đoàn ở trên cùng là đường vải hoa, còn của Niên Niên là đường vải xanh đậm.

Cô gái của anh hơi xấu hổ, hơi nghiêng người tránh ánh mắt anh, tức giận nói: “Đóng cửa lại đi, đừng có nhìn mãi vậy."

Anh cười khẽ, đóng cửa ngồi bên giường, bế Đoàn Đoàn đang cắn ngón tay, hôn lên má con trai: “Mẹ con thiên vị quá, giờ trong mắt toàn là hai nhóc các con, không có vị trí cho cha nữa rồi."

Cô nghe lời anh than thở, buồn cười: “Không phải chứ anh ơi, đây là con trai anh đấy, ai lại đi ghen với con trai bao giờ?"

Vừa dứt lời, Niên Niên trong lòng cô mút chùn chụt, cô thấy ánh mắt đầy ẩn ý của anh, mặt đỏ bừng.

Cô gái nhỏ sau khi sinh con xong da mặt mỏng hơn trước, Sở Đại thấy mặt cô nóng bừng cũng không dám nhìn nữa, ngón tay hơi cong chọc con trai lớn: “Chưa ăn no hả con? Cha pha sữa cho Đoàn Đoàn được không?”

Giờ Cố Khanh Khanh càng thêm xấu hổ, lấy gối sau lưng đập vào lưng anh: “Tối anh ngủ với Cẩu Đản!”

“Thế thì tốt quá.” Anh chậm rãi đáp lời.

Sữa bột và phích nước ở bàn bên giường ngủ, để đảm bảo luôn có nước ấm pha sữa cho con hai người họ mua một cái bình giữ nhiệt.

Sở Đại một tay bế con, tay kia thành thạo pha sữa, mở túi sữa bột, múc một thìa, nhìn vạch trên bình, pha chín mươi ml sữa.

Anh còn thử nhiệt độ trên mu bàn tay, xác định uống được mới đưa đến miệng con.

Vân Mộng Hạ Vũ

Đoàn Đoàn quả thật chưa no, miệng chùn chụt không ngừng, mắt nửa nhắm nửa mở.

Hai đứa trẻ mỗi ngày uống sáu bảy lần sữa, cứ cách ba tiếng một lần, Sở Đại không ở nhà thì Cố Thanh Liệt và Thẩm Tuy pha sữa, không ai ở nhà thì Cố Khanh Khanh tự mình làm.

Một mình cô lo chăm sóc hai đứa hơi quá sức, may mà giờ chồng không bận như trước.

Uống sữa xong, Đoàn Đoàn ngủ say, Sở Đại nhìn con một lúc, nói: “Vài năm nữa chúng ta rời đảo về quân khu phương Nam, mỗi ngày đặt sữa tươi cho hai đứa nhỏ uống."

Cố Khanh Khanh đang vỗ lưng cho Niên Niên hơi ngừng lại, mãi mới tỉnh: “Ý anh là sau này chúng ta không ở trên đảo nữa?”

Loading...