Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 316
Cập nhật lúc: 2025-03-28 06:07:59
Lượt xem: 7
Trong nhà ấm áp, cửa lớn đóng kín mít.
Mặc dù rèm kéo lên, bên ngoài ánh sáng vẫn có thể chiếu vào bên trong phòng Cố Khanh Khanh vẫn bật đèn.
Dưới bàn có một bếp than, mười mấy người quây quần trò chuyện, rất vui vẻ.
Hôm nay có nhiều món ăn, thịt tẩm bột chiên giòn và thịt viên chiên do Sở Đại làm, Cố Khanh Khanh làm cua xào cay, thịt xào ớt, thịt kho tàu, thịt xào tỏi, cà tím xào đậu cô ve, cá chiên giòn và rau xào, còn có trứng xào hẹ.
Rau trộn cũng không ít, sứa trộn, rong biển trộn, đậu phụ trộn đậu phộng, còn có một tô canh tôm rong biển và một phần canh thịt.
Canh thịt chuẩn bị đặc biệt chuẩn bị cho Tiểu Ngư, giờ cậu bé có thể ăn cá và thịt băm nhỏ, không thêm muối, thêm hai quả táo đỏ, canh ngọt nước lắm.
Cố Khanh Khanh xoa xoa tay, dùng đũa mở nắp chai nước ngọt Sơn Hải Quan, rót cho ông Tần một cốc, sau đó lần lượt rót cho mọi người, đến lượt mình thì cạn, lại mở một chai nữa.
Vân Mộng Hạ Vũ
Triệu Trạch đặt con trai vào ghế ngồi bên cạnh, chỉnh lại kính rồi múc một chén canh thịt để đút cho con: “Nhà cậu mừng năm mới một lần dùng hết phiếu thịt cả tháng luôn rồi đúng không?” Cả bàn toàn thịt là thịt
Sở Đại đưa đôi đũa cho Thẩm Tuy ngồi bên cạnh mình, nói bâng quơ: “Ăn cho đã đi, vốn định g.i.ế.c thêm hai con gà rừng nữa mà đủ món nên để chúng đẻ trứng.”
Vợ anh thích ăn trứng hấp, trứng gà rừng cung không đủ cầu, phải nhờ thuyền trưởng mua từ cung tiêu xã quân khu sang đây.
Cố Thanh Liệt xới cho ông Tần một chén cơm, mặt không thể tin được: “Hết phiếu thịt rồi à? Phiếu của cậu, của tôi, của anh cả gửi đều đưa cho Khanh Khanh, sao hết được?”
Cố Khanh Khanh gật đầu, hiên ngang lẫm liệt: “Tết cần chuẩn bị nhiều, ăn bữa này rồi chờ tháng sau có trợ cấp thì ăn thịt tiếp.”
Thịt lợn so với trợ cấp của bọn họ không đắt, bảy hào hai một cân, cần phiếu. Diêm cần 2 xu một hộp, muối một hào ba một cân, nước tương hai mao một cân, những thứ này và chỉ có gạo dầu cần tiền, không cần phiếu.
Đây cũng là lý do nhóm quân nhân đầu tiên, các chị dâu tình nguyện theo chồng lên đảo đóng quân, không cần phiếu, gạo và bột mì có đủ ăn, không lo con đói.
Nếu ở quê nhà, mỗi ngày phải đi làm, ăn lương thực cũng do đội sản xuất định lượng theo công điểm mà phân phát, thiếu thì tự mua, không có phiếu lương thực thì chẳng làm gì được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-316.html.]
Ông Tần không thích uống nước ngọt, có thể do tuổi già, trong thời tiết lạnh ông chỉ thích uống chút rượu, may mà Cố Khanh Khanh chuẩn bị đầy đủ, Trúc Diệp Thanh trong nhà có mấy bình.
Có một ấm rượu nhỏ đặt trên bếp lửa, ông Tần ăn rau trộn có rắc đậu phộng, mặt mày hiền hòa.
Đôi khi Cố Thanh Liệt nghĩ về quá khứ huy hoàng của ông, cảm thấy như mình đang mơ.
Sở Đại từ tốn bổ sung: “Không chỉ phiếu thịt của ba chúng ta, mà cả phiếu thịt từ quân khu phương Nam gửi đến."
“Cha cậu gửi à?” Ông Tần cười: “Lương hưu của tôi mỗi tháng cũng không ít, không có chỗ dùng, các cậu cầm đi, coi như tôi góp tiền ăn uống.”
“Không được đâu ạ!” Cố Khanh Khanh từ chối ngay: “Cháu đùa thôi, nhà còn nhiều phiếu thịt, ông đừng tin.”
Cô không nói xạo, chồng cô mỗi tháng có phiếu, trợ cấp trên đảo cao hơn các đơn vị khác, anh hai cũng có phiếu, Binh Đoàn Xây Dựng cuộc sống kham khổ, trợ cấp hàng tháng cao hơn đơn vị khác ở đất liền.
Anh cả càng không cần nói, ngày nào cũng ăn ở nhà ăn không quân, tiêu chuẩn khẩu phần ăn cao ngất, không cần bỏ tiền túi. Tiền trợ cấp ngoài gửi về nhà một ít còn lại gửi hết cho cô, dùng không hết, tháng sau lại phát.
Nghe cô nói vậy, ông Tần không bắt ép nữa cười cười tiếp tục uống rượu.
Nhiều lúc ông chỉ yên lặng lắng nghe mấy người trẻ tuổi trò chuyện, không xen vào, âm thầm quan sát suy nghĩ của thế hệ sau này.
Triệu Trạch cũng cười mở lời: “Nếu thật sự không đủ thì tôi còn ít phiếu thịt. Nhà tôi ngày thường ăn ở nhà ăn nhiều, không dùng bao nhiêu." Vì là Cố Khanh Khanh nên anh mới nói vậy, vợ anh sinh con, nhà Cố Khanh Khanh hầm không biết bao nhiêu con gà rừng mang sang, trứng thì càng không cần phải nói, mỗi lần đến nhà ăn cơm đều có món thịt, như bây giờ, còn đặc biệt làm canh thịt cho Tiểu Ngư.
Anh và Sở Đại là anh em cùng vào sinh ra tử với nhau, đã sớm coi Cố Khanh Khanh như em gái, vợ anh và em gái Khanh Khanh là chị em tốt, không ai tính toán chi li những cái này.
Hứa Niệm cũng gật đầu: “Em thiếu thì cứ nói.”
Cố Khanh Khanh ấm lòng, mắt cong cong: “Cảm ơn anh Triệu và chị A Niệm nha! Thật sự không thiếu đâu, thịt khô, cá khô nhà em gửi đến còn chưa động tới, thịt không thiếu."
“Vậy được.”