Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 315

Cập nhật lúc: 2025-03-28 06:07:57
Lượt xem: 9

Như Vu Thành trước đây mỗi tháng gửi nhiều tiền cho em gái, Bạch Đào có ý kiến với chuyện đó. Tiền của anh đều ở chỗ Hứa Niệm, giờ ngoài việc mỗi tháng gửi mẹ mười đồng, tới lễ tết mới gửi cho hai anh trai mười đồng tiền lì xì cho các cháu.

Thực ra trong lòng anh cũng có chút bất mãn, hai chị dâu sinh con mẹ chăm sóc ở cữ chu đáo, Hứa Niệm sinh con, nhà anh cả một lời hỏi thăm cũng không.

Giờ anh đã có con, anh nên nghĩ cho con mình.

Hứa Niệm gật đầu, tâm thái thật ra đã biến hóa nhiều rồi: "Chúng ta ở đảo ít nhất bốn, năm năm, bọn họ nói gì cứ để họ nói, dù sao mình cũng không nghe thấy."

Triệu Trạch cọ trán con, cười cười: "Đúng vậy, chỉ cần sống tốt cuộc sống của chúng ta, anh nghe nói sau khi thiết bị quân sự trên đảo hoàn thiện, chúng ta có thể mua tivi theo chỉ tiêu cấp trên. Không cần phiếu, giá rẻ hơn bên ngoài tận một phần ba."

Đó là sự bù đắp đặc biệt cho các chiến sĩ đóng quân trên đảo. Năm nay đào hầm vất vả như thế nào không cần phải nói nhiều, chiến sĩ hy sinh không ít. Các chị dâu có thể kiên định theo chồng đóng quân trên đảo chịu khổ, quân khu đều thấy được hết.

"Thật vậy chăng? Đây là tin tốt đấy." Hứa Niệm mừng rỡ, trên đảo thật sự quá buồn chán, cô không thích tụ tập đông người, không hay tụ tập với các chị dâu khác tám chuyện, cô chỉ nói chuyện phiếm với Khanh Khanh.

"Ừ, chắc là chuyện của nửa đầu năm sau." Triệu Trạch bế con giơ lên cao, nhìn con cười lộ ra răng cửa trắng muốt, anh cũng vui lắm: "Mình tích góp tiền đi, dù bớt một phần ba rồi giá vẫn không rẻ."

"Em biết rồi, trợ cấp anh khá, đủ chi tiêu sinh hoạt, em còn định nhờ thuyền trưởng mang cái radio ra đây nữa ấy chứ."

"Radio cũng tốt mà." Cố Khanh Khanh cầm chảo, tựa cửa, chui nửa cái đầu vào: "Lần sau bảo thuyền trưởng mang cho em một cái nữa, chị A Niệm chị đến nếm thử giúp em vừa miệng không?"

"Được." Hứa Niệm vui vẻ, lấy khoai lang khô khỏi tay con, Tiểu Ngư cắn không nổi cứ ngậm mãi khoai lang đã mềm rồi, cô tiện tay đút vào miệng chồng.

Triệu Trạch bị con giật mất kính, anh "ế ế ế" mấy tiếng, miệng ngậm khoai lang, nói không rõ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cố Thanh Liệt thấy thế bật cười: "Lỡ lúc phẩu thuật bị người ta lấy mất mắt kính thì phải làm sao giờ?"

"Thì người bị thương có thể bị rạch một nhát trên cổ." Sở Đại nhìn con trong nôi, đá nhẹ cái nôi cho nó đung đưa: "Lát nữa viết câu đối, cậu làm?"

"Để ông Tần làm đi." Cố Thanh Liệt cắn khoai lang khô: "Không biết lão Dư phơi cái này thế nào, cứng như đá ấy, để dành lại một ít cho Đoàn Đoàn, Niên Niên mài răng."

"Cậu cũng mài đi." Sở Đại chậm rãi lên tiếng: "An nhàn lâu rồi, nanh sói cũng không còn sắc nữa."

"Hả?" Cố Thanh Liệt nghe ra ẩn ý của anh: "Có gì thì nói thẳng đi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-315.html.]

"Sau Tết, có vài nước lại lăm le, biên cương là tuyến phòng thủ đầu tiên, cậu nên quay về rồi." Giọng Sở Đại đều đều.

"..." Cố Thanh Liệt đặt khoai lang khô xuống, im lặng thật lâu, cười khổ: "Tình trạng của tôi, cậu cũng biết, không thể cầm d.a.o lên tiền tuyến được."

"Ngày mai tôi sẽ cùng cậu tập bắn." Anh bồi thêm: "Là quân nhân, gặp khó khăn thì kiên định vượt qua, không vượt qua được thì nghĩ cách khác. Nói thật, tôi thấy mình không giỏi bằng cậu. Emerson ấy, tôi đánh hai năm không hạ được, bị cậu b.ắ.n một phát c.h.ế.t tươi." Bếp lò ấm áp, toàn người thân, giọng anh thoải mái: "Đồng chí Cố Thanh Liệt, cậu sinh ra là con sói dũng mãnh trong rừng rậm, là sĩ quan xuất sắc của quân đội nhân dân."

"Cầm s.ú.n.g của cậu, vượt qua rừng rậm u ám, lại đi hạ một đầu tướng lĩnh quân địch."

Cố Thanh Liệt nghĩ đến huy hiệu đầu sói đen luôn mang trong túi, miệng cười méo xệch: "Cậu nghĩ đầu tướng lĩnh nước láng giềng là củ cải trong vườn nhà cậu à, nói nhổ là nhổ."

Nói xong, cả hai bật cười, tuổi đã ngoài hai mươi, tràn đầy hoài bão, dù trải qua chút sóng gió, vẫn không che giấu được bản chất ngạo mạn từ trong xương cốt.

Sở Đại suy tư về con đường đi tương lai của mình.

Sau khi vào hải quân, ngày ngày đào hầm quân sự, anh không ít lần nghi ngờ bản thân. Liệu đến đảo Bạch Sa là do anh tự viết báo cao sao? Đến đây rồi có chút không được quen.

Anh cảm thấy mình thuộc về chiến trường, nên ở tiền tuyến, xông pha giữa mưa b.o.m bão đạn.

Nhưng như lão Tần nói, anh chỉ rời khỏi chiến trường này đến chiến trường khác không thấy khói súng. Là hòn đảo quân sự của quốc gia, nơi này cần một căn cứ quân sự biển kiên cố để làm kinh sợ các nước láng giềng, bảo vệ lãnh hải.

Giờ đây, con đường tương lai thế nào lòng anh đã rõ ràng, anh tin rằng Cố Thanh Liệt cũng vậy.

Nghĩ vậy, anh cười: "Thật lòng, tôi rất khâm phục anh cả."

"Phải."

Cố Thanh Liệt gật đầu: "Cẩu Thặng không bao giờ nghi ngờ lựa chọn của mình, việc gì anh ấy muốn không có chuyện gì không thành, tâm tính anh ấy mạnh hơn tôi nhiều."

"Anh ơi." Cố Khanh Khanh từ trong bếp gọi với ra: "Đừng nói chuyện nữa, mau phụ dọn thức ăn ra ăn cơm, A Tuy lên lầu rồi à? Bảo thằng bé đi xem ông Tần về chưa, chỉ thiếu mỗi ông ấy thôi."

"Đến đây!" Cố Thanh Liệt nhìn đậu phộng trên bếp, còn nom nửa tô thôi, có chút lúng túng: "Em có món nào quên làm không?"

"Chân giò hầm đậu phộng? Để tối rồi nấu đi." Cô lấy chén đũa ra theo sau Hứa Niệm đang mang đồ ăn dọn lên bàn: "Biết ngay miệng anh không dừng được mà, chiều bóc thêm ít đi, nhiều nhiều chút tối em làm đậu phộng cho các anh nhắm rượu."

"Được." Cố Thanh Liệt đứng ở cầu thang: "A Tuy! Xuống ăn cơm thôi!"

Loading...