Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 313
Cập nhật lúc: 2025-03-28 06:07:53
Lượt xem: 9
Cố Thanh Liệt ôm cháu an ủi, nói với người anh em bên cạnh đang làm động tác tương tự: "Không trách ông bà nội tôi mong có cháu gái, con trai đúng là ầm ĩ quá. Vợ của Vu Thành hay bế con sang đây chơi, tôi thấy bé gái nhà anh ấy ngoan lắm."
"Thèm à? Tự sinh một đứa đi." Sở Đại nhẹ nhàng vỗ về chăn bọc con trai, nói: "Hai cậu nhóc này chắc là giống cậu, mỗi ngày không biết lấy đâu ra nhiều năng lượng thế."
Cố Thanh Liệt vội vàng phủi phủi, sợ dính lên người anh: "Hoặc là giống anh hoặc giống anh cả, tôi và Khanh Khanh hồi nhỏ rất ngoan, ăn ngủ xong là ngủ ăn, chưa bao giờ quậy ai."
Đoàn Đoàn và Niên Niên bây giờ còn nhỏ, hoàn toàn chưa thấy giống ai, lông mày cũng lưa thưa vài sợi, trông như khỉ con.
Nghe vậy, Sở Đại chỉ cười lạnh.
Chớp mắt đã đến năm mới, ngoài các trạm gác, tất cả đều được nghỉ lễ, khắp nơi nhộn nhịp, thuyền vật tư đưa đến rất nhiều đồ đạt.
Có đồ các chị dâu tự mình đặt mua, cũng có vật phẩm Tết đặc biệt từ quân khu phát.
Cố Thanh Liệt, Sở Đại và Thẩm Tuy ra bến tàu mang về mấy chuyến mới hết đồ nhà mình về.
Vì trong nhà có Cố Khanh Khanh sợ lạnh, nhà còn có hai đứa nhỏ, cửa thường đóng kín bên trong đốt lò than.
Hôm nay là giao thừa, nhiều người mới vui, Cố Khanh Khanh gọi Hứa Niệm đến đón Tết cùng.
Tiểu Ngư ngồi trong giỏ tre bên cạnh, chân đạp đạp, tay cầm đồ chơi, bên cạnh có bếp lò nên không lạnh.
Đoàn Đoàn và Niên Niên ban ngày thích ngủ, hai đứa đang ngủ trong nôi gỗ bên cạnh.
Hai người phụ nữ đang bóc đậu phộng, chờ các ông đàn ông mang vật tư về nấu chân giò hầm đậu phộng.
Vì sợ đánh thức hai đứa nhỏ đang ngủ, họ nói chuyện rất nhỏ.
Hứa Niệm từ từ bóc vỏ đậu phộng đỏ, vỏ ném vào bao nilon bên cạnh, còn đậu phộng thì cho vào cái tô tráng men.
Nhìn con trai, cô cười dịu dàng: "Chú hai em không hổ là thợ mộc, cái rổ cho hai đứa nhỏ ngồi cùng cái nôi này đẹp lắm."
Đây đều là trước đây gửi đến cùng với chăn trăm mảnh, còn có nhiều quần áo và đồ chơi cho trẻ, do thím ba Trương Vũ Tình mua trong thành phố.
Ngoài ra còn có dưa chua, thịt muối, củ cải khô, hôm nay sẽ xào.
"Chú hai em là thợ mộc nổi tiếng khắp làng trên xóm dưới, khi em còn nhỏ đồ chơi của em đều do chú hai làm, có cả chuồn chuồn tre." Cố Khanh Khanh cười: "Đoàn Đoàn và Niên Niên còn nhỏ, chưa ngồi được giỏ, chị cứ lấy về dùng trước, ở nhà làm việc cũng có thể đặt Tiểu Ngư vào trong, chắc chắn lắm không lật được đâu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-313.html.]
"Vậy chị không khách sáo nhé." Hứa Niệm thường dùng địu để địu con khi làm việc, thực ra cũng không nhiều, chỉ là nấu cơm, trồng rau, quét nhà.
Khi Triệu Trạch không ở nhà, cô cũng ăn cơm ở nhà ăn luôn, bớt việc lắm.
Có lẽ do ăn uống tốt, Tiểu Ngư ngày càng nặng, cô địu hơi mệt.
"Không cần khách sáo, chị cũng giúp em nhiều mà." Trong nhà ba người đàn ông thường xuyên không ở nhà, nhiều chuyện cô phải nhờ Hứa Niệm giúp đỡ.
"Không cần nói như thế, lúc chị ở cữ em ngày nào cũng mang canh sang." Nhắc đến đây, Hứa Niệm không khỏi tiếc nuối: "Nhà chị là con trai, nhà em cũng thế, vốn định hứa hôn cho mấy đứa nhỏ, giờ là hoàn toàn không thể rồi."
Vân Mộng Hạ Vũ
Cố Khanh Khanh cong mắt cười: "Chị không định sinh thêm à?"
"Vài năm nữa đi, thực sự không có sức mà chăm nữa.” Hứa Niệm phủi vỏ đậu phộng trên quần, tiếp tục bóc vỏ: "Em thì có thể sinh thêm nha! Tranh thủ anh trai và A Tuy đang ở đảo, nhiệm vụ Sở doanh trưởng không quá nặng như trước, có thể thường xuyên về nhà."
Nói đến đây, Hứa Niệm có chút ghen tị: "Hai đứa nhỏ Đoàn Đoàn và Niên Niên hầu hết là chồng em không thì em trai, anh trai em ôm. Lúc chị còn ở cữ còn phải bế bé con, giờ nhấc khuỷu tay lên còn hơi đau, không biết có phải bị bệnh hậu sản không nữa."
"Kẹt—" Cánh cửa bị đẩy ra, Cố Thanh Liệt chưa xuất hiện đã lớn tiếng: "Anh cả quá thiên vị rồi, gửi đồ cho mỗi Khanh Khanh và hai cháu ngoại, tôi chẳng có cái gì."
Sở Đại phía sau an ủi: "Tôi cũng không có mà."
Cố Thanh Liệt lại thoải mái: "Cũng đúng nha!"
Cố Khanh Khanh và Hứa Niệm nhìn nhau, kết thúc câu chuyện, cô đứng dậy tiếp đồ từ tay mọi người mang về.
Anh cả gửi đồ đến cô muốn bóc ra xem ngay lập tức.
Cố Thanh Liệt đặt đồ lên bàn, Sở Đại và Thẩm Tuy đi vào bếp.
Anh duỗi chân dài ngồi trên ghế, nóng không chịu nổi, không đến chỗ sưởi ấm. Anh nhận cốc tráng men sứ từ em gái uống ừng ực.
Cố Khanh Khanh đứng cạnh anh hai khui đồ, đặc biệt chọn cái túi có con dấu của không quân quân khu phía Nam.
"Í? Hai hộp sô cô la? Anh cả mua ở đâu nhỉ." Cố Khanh Khanh tiếp tục bóc: "Hoa quả đóng hộp ở nhà còn nhiều chưa ăn hết, anh cả lại gửi nữa rồi, có nên gửi điện báo bảo anh ấy để dành tiền cưới vợ đi, đừng có dùng hết trợ cấp mua đồ cho em như thế."
Nghe em gái lẩm bẩm, Cố Thanh Liệt cười: "Em biết tiền trợ cấp của anh cả bao nhiêu một tháng không? Ăn thoải mái đi, không làm anh ấy nghèo nổi đâu." Hai anh em rất hiểu nhau, có người ngoài không nhắc đến tên ở nhà.
Sở Đại trong bếp chuẩn bị băm thịt, nghĩ một lúc, ra hỏi hai người: "Làm thịt viên trộn với cái gì nhỉ?"