Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 312

Cập nhật lúc: 2025-03-28 06:07:51
Lượt xem: 8

Đêm khuya yên tĩnh, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng gió lướt qua ngọn cây xào xạc.

Sở Đại ôm Đoàn Đoàn ngồi bên giường, Cố Khanh Khanh đang cho đứa còn lại Niên Niên bú.

Đứa bé trong tay người đàn ông ngậm ti giả, mắt nhắm hờ, trông như đang ngủ nhưng thực ra đang lén tè.

Sở Đại dở khóc dở cười, đặt con trai nằm sấp trên giường, nhẹ nhàng kéo tã xuống, thay cái tã mới cho con.

Cố Khanh Khanh nhìn thấy vết bẩn trên ống quần của anh, bật cười: "May mà bây giờ không thiếu nước nếu không thì thật là phiền phức."

Cây sào trong nhà hầu như phải treo đầy tã lót, phơi quần áo cũng không có chỗ.

Sở Đại gật đầu đồng tình, thay tã cho con xong rồi lại bế con lên đung đưa, nói: "May mà có anh hai và A Tuy, anh ra ngoài làm nhiệm vụ thì họ có thể giúp đỡ."

Buổi tối thường là Cố Thanh Liệt và Sở Đại trông con, phải dỗ đến nửa đêm hai đứa nhỏ mới ngủ, may mà bây giờ nhiệm vụ ở đơn vị không nặng lắm, các hầm quân sự trên cơ bản đã hoàn thành.

Còn lại là cơ sở hạ tầng trên đảo và thiết lập sở chỉ huy hải quân.

Nhắc đến Cố Thanh Liệt, Cố Khanh Khanh thở dài: "Cũng không biết anh ấy khi nào mới có thể trở lại đơn vị, em cảm thấy anh ấy đã không thể ngồi yên được nữa."

Một quân nhân nghỉ ngơi nửa năm, ai mà chịu nổi.

Sở Đại cúi đầu suy nghĩ một lúc: "Ý của lão Quan là để anh ấy nhanh chóng quay lại Binh Đoàn, trợ cấp nửa năm nay cũng được phát đầy đủ, không thiếu một đồng nào, từ chuyện này có thể thấy được thái độ của tổ chức đối với anh ấy." Giờ các điều khoản thiết lập quan hệ ngoại giao đã được thỏa thuận xong, những chuyện này không còn là bí mật quân sự, cũng có thể nói ra.

"Anh ấy bị chấn thương tâm lý trong trận chiến cuối cùng, bây giờ không thể b.ắ.n súng, cầm vào là tay run."

Vân Mộng Hạ Vũ

Cố Khanh Khanh ngẩn ra, tay vỗ lưng Niên Niên cũng đột ngột dừng lại.

Hóa ra đây là chuyện họ luôn giấu cô.

"Anh ơi, có thể nghĩ cách giúp anh ấy không? Anh hai bình thường vô tư thế thôi thực ra tính cách rất kiên cường. Nếu không thể cầm s.ú.n.g được nữa, anh ấy thà giải ngũ chứ nhất quyết không chịu trở lại đơn vị đâu."

Sở Đại cùng người anh em sinh tử mấy năm làm sao không hiểu tính hẳn, trong lòng thở dài, anh không muốn để vợ lo lắng: "Chuyện này anh sẽ nghĩ cách, em đừng lo."

Cố Khanh Khanh chỉ gật đầu.

Khi hai đứa trẻ đã ngủ, Cố Khanh Khanh nhét hết các bao lì xì nhận được hôm nay vào ngăn kéo tủ đầu giường, cô không mở ra xem có bao nhiêu tiền.

Sở Đại cũng không hỏi có bao nhiêu tiền, đều là anh em trải qua sinh tử với nhau, bao nhiêu cũng là tấm lòng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-312.html.]

Hai đứa trẻ giờ ngủ rất ngon, lát nữa tỉnh dậy lại quấy, tranh thủ lúc yên tĩnh hai vợ chồng có thể nói chuyện một chút.

Cố Khanh Khanh nằm trong lòng chồng, hai đứa trẻ nằm bên cạnh cô sát tường, không để bị ngã xuống đất.

"Anh, chị Niệm và chị Đào đều cho hai đứa nhỏ bao lì xì, có cả Dương quân y nữa." Cô dựa đầu vào cằm người đàn ông, giọng mềm mại: "Anh nói xem, có phải anh Giải Phóng có người trong lòng rồi không? Sao mà chuyện của họ mãi chưa thành vậy nhỉ?"

"Theo lý thì quan hệ của chúng ta với bác sĩ Dương cũng chỉ bình thường, cô ấy không cần thiết phải tặng bao lì xì cho Đoàn Đoàn và Niên Niên. Có phải cô ấy hy vọng chúng ta giúp một tay không?" Cô cảm thấy một cô gái chủ động đến mức này quá không dễ dàng, thật không hiểu trong lòng anh Giải Phóng đang nghĩ gì.

"Trần Giải Phóng trong lòng không có ai cả." Người đàn ông đặt bàn tay lớn lên eo vợ, vì mới sinh con nên chưa hoàn toàn lấy lại dáng, thêm vào mỗi ngày đều ăn canh gà, canh cá, bồi bổ quá nhiều, có chút đầy đặn, cảm giác rất thích.

"Anh làm sao mà biết? Anh ấy nói với anh hả?" Cô ngẩng đầu nhìn anh.

Anh cười nhẹ: "Em quên rồi à, trước đây hắn còn háo hức hỏi xem nhà đồng đội có cô em gái nào giới thiệu cho hắn không."

Cố Khanh Khanh ngớ ra: "Khi nào vậy? Sao em không biết."

"Ngay sau khi em gái của Vu Thành bị đưa đi không lâu, hắn bị trêu chọc một thời gian." Anh cằm lên đầu cô: "Hắn có chút ngốc nghếch, thêm vào Dương quân y hơi kín đáo, hắn không nhận ra được con gái người ta có cảm tình với mình."

"Vậy mà cũng gọi là kín đáo à? Dương quân y mỗi ngày đều đợi anh ấy cùng đi nhà ăn ăn cơm, anh Giải Phóng sao lại không hiểu chứ." Thiệt tình, cô có cảm giác hận sắt không thành thép.

"Cùng đi ăn với hắn còn có quá nhiều người, làm sao hắn có thể nghĩ đến phương diện kia?"

Sở Đại hôn lên trán vợ, nói: "Em muốn giúp thì giúp một tay đi, các anh trai trong Binh Đoàn của em đều là người tốt, là người kiên định đáng tin, sẽ không làm con gái người ta thiệt thòi."

"Em biết." Cố Khanh Khanh hơi buồn ngủ, ngủ gà ngủ gật trong vòng tay chồng, miệng lẩm bẩm: "Anh cũng gợi ý cho anh Giải Phóng một chút nhé ..."

Sở Đại còn đang đợi vợ nói tiếp, thì người đã ngủ rồi.

Anh bất đắc dĩ, kéo chăn bên cạnh đắp cho cô.

Ban ngày nhiệt độ dễ chịu, ban đêm có chút lạnh.

Anh ôm người phụ nữ ấm áp trong lòng, nghĩ đến hai đứa nhỏ bên cạnh, lòng ấm áp lạ thường.

Chẳng được bao lâu, Đoàn Đoàn vừa phát ra tiếng động, em trai liền lập tức gào lên, Sở Đại vội vàng ngồi dậy, mỗi tay bế một đứa ra ngoài để vợ anh an tâm ngủ.

Cố Thanh Liệt vốn chưa ngủ, nghe thấy tiếng động lập tức xuống lầu từ tay Sở Đại tiếp một đứa nhỏ được quấn gọn trong chăn.

Cả hai đứa bé đều được bọc bằng vải vụn do Trương Thúy Phân mua từ chỗ thôn dân, màu sắc rực rỡ, mang theo tấm lòng nặng trĩu may cho hai chắt trai chăn trăm mảnh.

Loading...