Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 310
Cập nhật lúc: 2025-03-28 06:07:47
Lượt xem: 10
Năm 1973, ngày 23 tháng Chạp.
Sở Đại gửi điện báo báo tin vui tới Quân khu phía Nam, Binh Đoàn Xây Dựng và thôn Đại Truân Tử, báo tin nhà có thêm thành viên mới.
Hai cậu con trai được đặt tên là Sở Kinh Hồng và Sở Lược Ảnh.
Vì gần đến Tết, Cố Thanh Liệt đặt tên thân mật cho hai bé là — Đoàn Đoàn và Niên Niên.
Mặc dù là tháng Chạp nhưng trên đảo không lạnh, nhiệt độ trong nhà khoảng mười chín độ.
Cố Khanh Khanh sinh xong thì được chồng quấn chăn ôm về nhà nghỉ ngơi, anh sợ cô ngột ngạt nên kéo rèm ra một nửa, để gió ngoài lùa vào.
Vì có màn che, gió bên ngoài vào cũng không nhiều, không thổi trực tiếp vào người cô.
Bên cạnh Cố Khanh Khanh là hai đứa nhỏ, cô chưa về sữa nhiều, may là chồng đã mua sẵn sữa bột nên không lo con bị đói.
Hứa Niệm bế con qua thăm cô, Sở Đại và Cố Thanh Liệt bàn bạc tối nay nấu gì cho cô.
"Khanh Khanh, hai đứa nhỏ này giống ai thế?" Nhìn hai đứa trẻ đỏ hỏn, nhăn nheo nằm trong chăn, Hứa Niệm không nhịn được trêu chọc.
"Giống Sở Đại." Cố Khanh Khanh không chút do dự: "Hoặc là giống anh hai của em."
Hứa Niệm bật cười, cậu bé mặc áo dài mỏng trong lòng cô cũng vui vẻ múa tay chân.
Tiểu Ngư hơn năm tháng tuổi, rất nghịch ngợm, mỗi ngày đều bắt mẹ bế đi khắp đảo ngắm nhìn chỗ này chỗ kia, không thể ở yên trong nhà.
"Hai đứa nhỏ này sợ một mình em chăm không nổi. Lúc trước chị nhìn là bảo em mang thai con trai mà, bụng nhòn nhọn, em lại thích ăn chua, quả nhiên chuẩn.” Hứa Niệm ngồi bên giường, đặt Tiểu Ngư lên giường để thằng bé tự bò, nhìn hai đứa nhỏ nói: "Đoàn Đoàn và Niên Niên nhà em lúc sinh nặng bao nhiêu cân?"
"Đứa lớn bốn cân ba lạng, đứa nhỏ bốn cân năm lạng." Cố Khanh Khanh cầm ly nước đường đỏ nhấp nháp, giờ đã dần hồi phục, nhìn hai đứa con đang ngủ nói: "Niên Niên nặng hơn anh trai, bác sĩ nói sinh đôi mà mỗi đứa được năm cân là đủ dinh dưỡng rồi, với lại lúc em sinh vẫn chưa đủ tháng."
Vân Mộng Hạ Vũ
Tiểu Ngư cắn ngón tay, đôi mắt to tò mò nhìn hai em.
"May mà có anh hai em qua giúp nếu không thật sự bận rộn không làm xuể." Hứa Niệm trêu con trai mình: "Bạch Đào giờ cũng rối tung cả lên, may mà con lớn nhà chị ấy khá nghe lời, có thể giúp được đôi chút."
"Đúng rồi, chị ấy đến thăm em chưa?"
"Chưa, trước đó ở trạm xá chắc chị ấy không biết tin, giờ trời tối rồi, có đến cũng phải ngày mai."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-310.html.]
Hứa Niệm gật đầu, liếc nhìn túi sữa bột trên tủ đầu giường, hỏi: "Đoàn Đoàn và Niên Niên không b.ú sữa mẹ à?"
"Em chưa về sữa." Cố Khanh Khanh hơi ngượng: "Sau này có lẽ phải cho hai đứa nhỏ uống kèm sữa bột."
"Cũng được." Hứa Niệm vỗ nhẹ vào m.ô.n.g con trai: "Bây giờ sữa bột vừa đắt vừa khó mua, Sở doanh trưởng nhà em vẫn là có cách."
Cố Khanh Khanh không hiểu lắm, chỉ lắc đầu: "Tối chị ở lại ăn cơm nhé, tiện khỏi phải nấu nướng."
"Không cần đâu. Triệu Trạch sẽ mang đồ từ nhà ăn về. Anh ấy nói hôm nay mọi người ở Binh Đoàn Xây Dựng đều vui mừng, đang bàn xem nên tặng gì cho hai bé khi đầy tháng rồi đấy."
Ánh mắt nhìn quanh hai đứa nhỏ thấy hai đứa nhỏ đeo khóa trường mệnh, cô ngạc nhiên: "Đây là do Sở Đại mua à?"
"Anh cả và anh hai em nhờ người chuẩn bị từ trước." Cố Khanh Khanh liếc nhìn, ánh mắt trở nên dịu dàng: "Sở Đại nhờ Tiểu Chiêu mua hai đôi khóa vòng bạc cho hai đứa nhỏ, Tiểu Chiêu mua bốn đôi nói là hai đôi để dành quà sinh nhật của hai đứa nhỏ."
Hứa Niệm đã nghe Cố Khanh Khanh kể về Chữ Chiêu, người anh em lớn lên cùng Sở Đại.
Cô hâm mộ quá: "Cha mẹ em cả cha chồng có gửi quà đến nhỉ?" Khi cô sinh Tiểu Ngư, nhà cô không ai hỏi thăm, điện báo về cũng chẳng thấy hồi âm.
"Có lẽ sẽ gửi, hôm nay mới gửi điện báo về thôi à." Nghĩ đến đây, Cố Khanh Khanh không nhịn được cười cười: "Anh hai em sợ Sở Đại để trưởng bối nhà em đặt tên cho hai đứa nhỏ nên nhất quyết bắt Sở Đại đặt tên trước khi gửi điện báo."
"Chị ơi!" Thẩm Tuy đang đứng ở cửa, đôi mắt đen láy nhìn cô: "Anh rể bảo em hỏi chị, tối nay hầm canh gà được không?"
"Được nha." Cố Khanh Khanh mỉm cười gật đầu, sau đó hỏi: "Em làm bài tập xong chưa?"
"Em làm xong rồi." Cậu bé đứng ở cửa một lúc, ban đầu định hỏi chị có đau không, nhưng thấy Hứa Niệm cũng ở đó, liền quay người đi ra, không quên đóng cửa lại.
Hứa Niệm nhìn bóng lưng cậu bé, cười: "Chị nghe nói hôm nay là A Tuy chạy đến doanh trại tìm lính gác để nhờ báo tin cho Sở Đại vào trạm xá. Nghe nói lúc đó cậu bé lo lắng lắm, chị trước nay chưa từng thấy thằng bé bộc lộ cảm xúc mạnh mẽ như vậy."
Đứa trẻ này tính cách khá trầm lặng, giỏi che giấu cảm xúc. Trong lòng Cố Khanh Khanh ấm áp lắm.
Hứa Niệm nói chuyện với cô một lúc, nhắc nhở cô những điều cần lưu ý khi ở cữ, cuối cùng hỏi: "Muốn chị đến chăm em ở cữ không? Đàn ông nhiều khi không được chu toàn."
"Không cần đâu chị." Cố Khanh Khanh nhìn đứa trẻ trong tay Hứa Niệm không ngừng vặn vẹo nói: "Chị mau đưa Tiểu Ngư ra ngoài đi dạo đi, cậu bé không ở yên được kia kìa."
"Được, được, được." Hứa Niệm thực bất đắc dĩ: "Đứa trẻ này càng về tối tinh thần càng tốt, mai chị lại đến thăm em."
"Được nha." Cố Khanh Khanh mỉm cười gật đầu,
Trong thời gian ở cữ, việc lau người đều do chồng giúp, ban đầu còn ngại, sau quen rồi rồi chẳng thấy gì nữa.