Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 309

Cập nhật lúc: 2025-03-28 06:07:45
Lượt xem: 10

Triệu Trạch và những người khác cũng từ kho ra ngoài, toàn thân dơ bẩn, anh giơ tay phủi bụi bẩn trên vai, nói với Trần Giải Phóng: "Cậu phủi lưng cho tôi, tôi không phủi tới."

Trần Giải Phóng phủi phủi hai cái: "Sao phải cầu kỳ thế, ăn xong lại vào kho đào hầm tiếp, phủi cho lắm cũng thành không phủi thôi."

Triệu Trạch có phần bất lực: "Đây là lý do tôi có vợ con, còn cậu vẫn độc thân không tìm được đối tượng. Cậu giữ vệ sinh chút đi được không?"

"Lão Cố!" Trần Giải Phóng lười phản ứng, chạy tới chỗ Cố Thanh Liệt: "Tập thế nào rồi?"

"Cũng tạm." Cố Thanh Liệt gãi đầu: "Nếu không được, tôi chắc phải học kỹ thuật nuôi lợn rồi."

"Ha ha ha ——" Đám người Binh Đoàn cười nghiêng cười ngã: "Anh tập thêm đi, đừng gây họa cho đám lợn của Binh Đoàn."

Cố Thanh Liệt thở dài.

Về đến khu Bắc, Cố Khanh Khanh ngồi trong phòng khách tay cầm kim chỉ vá đồ, thấy họ về, cô chỉ vào bàn: "Em pha nước cam thảo giải nhiệt, uống nhiều chút."

Cố Thanh Liệt không khách sáo, cầm cái ấm rót đầy cốc, uống ừng ực, mát lạnh cả người.

"Em ở nhà mỗi ngày không chán sao? Hay anh đưa em vào rừng hái trái quả dại? Hiện tại trái cây dại nhiều lắm."

Sở Đại liếc hắn một cái: "Cậu bảo cô ấy mang bụng bầu theo cậu lên núi, làm anh hai có tâm chút đi."

Cố Thanh Liệt gãi đầu: "Tôi cứ quên mình sắp làm cậu luôn rồi."

Cố Khanh Khanh cắn đứt sợi chỉ, để quần áo sang một bên: "Trên đảo ngày càng nóng em lười ra ngoài, sợ say nắng."

Sở Đại lấy hộp cơm ra, lại vào bếp lấy ba bộ chén đũa. Thẩm Tuy ít khi ăn trưa ở nhà, hầu như đều ở với ông Tần.

Có lẽ vì nhà quá lạnh lẽo, ông Tần cũng coi Thẩm Tuy như con cháu nhà mình, khó tránh quan tâm nhiều hơn.

Cố Khanh Khanh bụng ngày càng lớn, Cố Thanh Liệt đến đỡ người đến bàn ngồi, hỏi Sở Đại: "Lần trước cậu nói em ấy sinh tháng mấy?"

Sở Đại nói: "Tháng mười hai."

-

Chớp mắt đã đến tháng mười hai, Cố Thanh Liệt gần đây không đến khu quân sự tập luyện, hàng ngày ở nhà canh chừng, sợ em gái sinh mà không có ai ở nhà.

Một hôm nọ, Cố Khanh Khanh vừa ăn viên mứt sơn trà, cảm thấy cả người có chút khó chịu, cô lớn giọng la lên: "Cẩu Đản? Anh ở nhà không? Anh hai ơi!"

"Đến đây!" Cố Thanh Liệt đang phơi quần áo trên lầu, nghe tiếng là vứt đồ vào thùng chạy nhanh xuống dưới, thấy em gái sắc mặt trắng bệch: "Làm sao vậy em gái? Anh đừng dọa anh!"

"Có thể là em sắp sinh rồi..." Cố Khanh Khanh nắm tay anh hai, mắt ngấn lệ: "Anh ơi, em đau quá."

Cố Thanh Liệt lo lắng không thôi: "Đừng sợ, có anh đây, Khanh Khanh đừng sợ."

Anh không nói nhiều, bế em gái chạy về trạm xá.

Anh là quân nhân sức khỏe dồi dào, bế Cố Khanh Khanh không một chút khó khăn, Cố Khanh Khanh ôm cổ anh hai, đầu rúc vào n.g.ự.c anh hai khóc sụt sịt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-309.html.]

Đến trạm xá, y tá trưởng nhìn thấy liền biết là sắp sinh: "Mau đặt lên giường, người nhà ở ngoài đợi."

Cửa phòng phẫu thuật đóng lại, trên đó hiện lên ba chữ lớn "Đang phẫu thuật" Sở Đại vội vã chạy tới, người đầy bùn đất: "Người đâu?" Anh hỏi Cố Thanh Liệt.

"Bên trong." Cố Thanh Liệt vỗ cát bụi trên người em rể: "Đừng vội, hít thở cái đi, tôi rót cho cậu cốc nước nhé!"

Sở Đại lắc đầu, tay chống cửa phòng phẫu thuật, môi mím chặt thành một đường thẳng.

Thẩm Tuy nghe bạn nói thấy anh hai ôm chị gái đến trạm xá liền chạy đến chỗ doanh trại nhờ người báo anh rể mau mau về nhà. Giờ cậu bé cũng đang sốt ruột, đứng dựa vào tường nhìn về phía cửa phòng phẫu thuật, hy vọng chị gái sinh hai cháu bình an.

Người trong Binh Đoàn lục đục đến thăm, mười mấy người đàn ông đứng ngồi canh chừng ở cửa, Triệu Trạch an ủi: "Không sao đâu, đừng căng thẳng, tôi đi lấy cơm cho mọi người."

Cố Thanh Liệt không nói, chỉ khẽ gật đầu, mắt không rời khỏi cửa phòng phẫu thuật.

Nửa tiếng trôi qua, Sở Đại nghe tiếng khóc nức nở từ bên trong truyền ra, lòng anh như thắt lại, tay chống cửa nổi gân xanh.

Cơm Triệu Trạch mang về không ai ăn, hộp cơm chất đống trên bàn không ai động, ai nấy căng thẳng như dây đàn.

"Sao lâu thế?!" Trần Giải Phóng sốt ruột, xoa tay.

Triệu Trạch bên cạnh giải thích: "Thai đầu thường hơi lâu, mới nửa tiếng thôi, chưa nhanh vậy đâu."

Nửa tiếng nữa trôi qua, tiếng khóc vang dội từ trong phòng vang lên, đám đàn ông lặng ngắt đồng loạt bật dậy: "Em gái sinh rồi! Chúng ta làm cậu rồi! Ha ha!"

"Chúc mừng chúc mừng."

"Cùng vui, cùng vui ha!"

Người bệnh đi ngang qua bị đám người Binh Đoàn Xây Dựng này làm cho giật mình, Triệu Trạch vội nhắc: "Đang ở trạm xá, nhỏ tiếng chút."

Cửa phòng vừa mở, hai y tá ôm hai đứa trẻ ra: "Sở doanh trưởng, đồng chí Cố ..."

"Chưa kịp nói hết câu, Sở Đại đã lao ngay vào phòng, tới bên giường, cúi đầu nhìn cô gái nhỏ yếu ớt, người ướt nhẹp mồ hôi, cúi đầu hôn lên trán vợ, giọng khàn khàn: "Vất vả cho em rồi, Khanh Khanh."

"Đồng chí Cố." Nữ quân y thấy Sở doanh trưởng chỉ lo cho mỗi vợ, cô đi đến trước Cố Thanh Liệt: "Em gái anh sinh hai bé trai..."

Cố Thanh Liệt hoàn hồn, vượt qua bọn họ, bước nhanh vào phòng: "Khanh Khanh, em sao rồi?"

Hai nữ quân y ngẩn ra, ôm hai đứa trẻ không biết làm sao, lần đầu gặp cảnh không ai quan tâm con. Bọn họ ôm hai đứa nhỏ đi tắm, chung quanh toàn là đàn ông.

"Nào, để tôi xem cháu trai tôi thế nào?!"

"Để tôi xem cháu trai." Trần Giải Phóng chen vào nhìn, im lặng một lúc: "À, khá giống lão Cố ha."

Triệu Trạch nhìn hai đứa trẻ xấu xí giống con anh khi mới sinh, buôn cười: "Không chừng giống lão Sở đấy, người ta nói con trai giống cha mà."

Vân Mộng Hạ Vũ

Tiếng cười giòn giã, đám đàn ông nhìn chằm chằm vào đứa bé trong tay nữ quân y, muốn bế mà không dám.

Trong phòng, Cố Khanh Khanh mắt ngấn lệ: "Anh ơi, em đói quá."

"Để anh hai đi lấy đồ ăn cho em!" Cố Thanh Liệt giữ Sở Đại: "Cậu mau đặt tên cho hai đứa trẻ, đừng giao cho trưởng bối nhà tôi đặt tên nhé, nhớ đấy!"

Loading...