Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 308
Cập nhật lúc: 2025-03-28 06:07:43
Lượt xem: 6
Sở Đại nhướng mày, thản nhiên nói: "Con nhỏ này thật là..."
"Các anh quen biết à?" Cố Khanh Khanh khiếp sợ vì không ngờ có người còn to gan hơn cả cô nữa.
"Lớn lên cùng đại viện với anh." Sở Đại nói: "Cô ấy từ nhỏ đã không chịu thua ai, nói không chừng chỉ là nổi lên tâm tư hiếu thắng mà thôi."
"Ồ." Cố Khanh Khanh cũng không chú ý lắm, chỉ cần anh trai cô Cố Xán Dương không nhượng bộ thì trên cơ bản không thể được.
Chờ Cố Thanh Liệt ra sau vườn xới đất, cô lén hỏi chồng: "Sao anh trai em lại thay đổi lớn vậy?"
Sở Đại biết phụ nữ mang thai thường nhạy cảm, nỗi bi thương trong mắt Cố Thanh Liệt không qua được mắt cô. Anh từ tốn ăn cháo hải sản: "Ông Tần tối qua nói với anh ấy về một số chuyện cũ."
Vân Mộng Hạ Vũ
"Ông Tần trước đây cũng từng đi lính sao?" Cố Khanh Khanh chỉ nghĩ đến khả năng đó vì chỉ có chuyện này mới giải tỏa được anh trai cô.
"Ừm. Tổ tiên nhà ông ấy là tú tài, dòng dõi thư hương, sau này vì kế sinh nhai mà lên núi làm thổ phỉ, thời đó loạn lắm." Sở Đại nói: "Trên núi có nhiều người từ các quân đội lớn tan rã, sau này ông ấy gia nhập Đảng rồi mới tham gia quân ngũ."
Nghe về xuất thân của ông ấy, Cố Khanh Khanh khá ngạc nhiên: "Thế mà ông ấy có thể lên tới chức Bộ trưởng Ngoại giao..."
"Đừng coi thường ông ấy, ông ấy khi còn trên núi làm thổ phỉ đã là quân sư rồi, nhiều quân phiệt dưới sự thuyết phục của ông ấy mới gia nhập Đảng, tham gia cách mạng, cùng chống ngoại xâm." Tất cả những điều này đều do hôm qua Tần Chu tự mình kể, cả cuộc đời ông ấy thực sự đã cống hiến cho đất nước, Sở Đại có chuyện không rõ, liệu ông ấy không kết hôn là vì cảm thấy có lỗi với những người anh em năm xưa hay không.
Cố Khanh Khanh thổn thức: "Cuộc đời ông ấy đúng là ... đầy biến động."
Sở Đại cười gật đầu.
Ăn sáng xong, Sở Đại đi đào hầm, Cố Khanh Khanh chạy ra sau vườn xem Cố Thanh Liệt xới đất.
Thấy cô một tay chống vào hàng rào, ôm cái bụng to đứng ở đó, Cố Thanh Liệt nhíu mày, bỏ cuốc xuống và đi vào phòng khách mang ra một cái ghế.
Ghế gỗ trong tay anh nhẹ như không, đặt xuống phía sau cô: "Ngồi xuống mà xem."
"Không phải xem anh, anh có gì đáng xem đâu." Dù nói vậy, Cố Khanh Khanh vẫn ôm bụng ngồi xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-308.html.]
Bình thường cô không bao giờ ra sau vườn một mình, nơi đây hoa cỏ rau củ xum xuê, rắn dễ ẩn nấp nhất. Cô sợ những thứ mềm nhũn ấy.
Giờ có anh trai ở đây, cô chẳng phải lo gì cả.
Cố Thanh Liệt nhặt lại cuốc, nói: "Ban đầu anh muốn về thăm cha mẹ nhưng bị đưa thẳng tới quân khu không có cơ hội về, chớp mắt em đã kết hôn được nửa năm rồi.”
"Khanh Khanh." Cố Thanh Liệt nghĩ mãi, chỉ nói một câu: "Đợi con em ra đời đừng để người nhà họ Cố đặt tên cho nó."
Tưởng rằng anh sẽ nói điều gì cảm động lắm chứ, Cố Khanh Khanh lườm anh một cái: "Biết rồi, Cẩu Đản."
Cô ngồi dưới bóng mát, nhìn anh trai xới đất: "Khi nào có thời gian, anh lên núi tìm cho em ít tre nhé. Em muốn rào lại khu vườn này, em muốn trồng ít..."
Nghĩ mãi không ra muốn trồng gì, cô chỉ sợ anh hai rảnh rỗi sinh ra bệnh, giờ lại thấy mình hơi khó xử.
"Anh sẽ coi lúc đó có hạt giống gì thì trồng hạt giống ấy vậy, có gì trồng nấy." Cố Thanh Liệt sao không biết ý của em gái chứ, mà ngày mai anh phải đi khu quân sự tập bắn, cứ nên thông báo với em gái một tiếng: "Sau này mỗi sáng anh có thể không ở nhà với em trong hai tiếng, trưa anh sẽ mang cơm từ nhà ăn về, em đừng nấu ăn."
"Được." Cố Khanh Khanh gật đầu: "Có thể mang cho em ít tôm lớn như hôm nay không? Em muốn ăn tôm xào cay."
"Tất nhiên rồi." Cố Thanh Liệt không chút do dự, chút ít đồ ăn sao có thể thỏa mãn nổi em gái, trước khi ăn cơm anh sẽ đi hỏi xem em ấy có ăn được không là được.
-
Chớp mắt, Cố Thanh Liệt đã ở đảo nửa tháng, Sở Đại đi đào hầm ra nghe thấy tiếng s.ú.n.g lập tức đi tìm.
Cố Thanh Liệt cầm một khẩu s.ú.n.g ngắn, nhắm vào mục tiêu xa, nửa ngày không b.ắ.n được.
Sở Đại nhìn tay cậu ấy: "Còn run à?"
"Ừ." Thất vọng lóe lên trong mắt Cố Thanh Liệt, anh cố nở nụ cười: "Ngày mai treo một viên gạch lên cổ tay xem nó còn cách nào run không?"
"Từ từ thôi." Sở Đại vỗ vai, nói: "Đi nhà ăn lấy cơm đi, Khanh Khanh còn đợi ở nhà."
Cố Thanh Liệt cất súng, gật đầu theo sau em rể.