Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 306

Cập nhật lúc: 2025-03-27 23:07:39
Lượt xem: 10

Tâm trạng của Cố Thanh Liệt dâng trào mãi không thể bình tĩnh lại, đợi đến khi ông Tần rời khỏi nhà, anh mới hoàn hồn.

“Lão Sở.”

“Ừ?” Sở Đại cũng bị khơi dậy ý chí chiến đấu, nghe thấy tiếng gọi của anh em, ánh mắt sắc bén dần thu lại.

“Trên đảo của các cậu có chỗ b.ắ.n s.ú.n.g không?”

Sở Đại cười.

Bên ngoài, Cố Khanh Khanh cầm lọ thuốc hỏi Thẩm Tuy: “Là thuốc này à? Có nhầm không?”

Thẩm Tuy vừa định trả lời, nhìn thấy người từ trong bóng đêm bước tới, liền cung kính nói: “Thầy.”

Ông Tần mỉm cười ấm áp: “Làm phiền cháu rồi, Khanh Khanh, đúng là lọ thuốc này, người già rồi, bệnh tật nhiều.”

Cố Khanh Khanh vội đưa lọ thuốc sang bằng hai tay: “Ngài quá khách sáo rồi, món ăn tối nay hợp khẩu vị không ạ? Cháu cố tình làm vài món không cay.”

“Ngon lắm.” Ông Tần nói: “Cha cháu nếu thử chắc chắn cũng thích.”

Cố Khanh Khanh cười càng tươi hơn, thấy ông chậm rãi bước vào sân nhỏ phía trước, cô xoa đầu cậu nhóc: “Chúng ta về nhà thôi.”

Trên bàn, hai người đàn ông đã dọn dẹp xong, Sở Đại đang rửa chén trong bếp, Cố Thanh Liệt bên cạnh tráng chén, tiện thể trò chuyện.

Cố Khanh Khanh đứng ở cửa bếp, thấy hai người đàn ông nói cười vui vẻ, vẻ u sầu trên mặt anh hai tan đi đôi chút, tò mò hỏi: “Hai anh thực sự định ở chung sống với nhau như thế này à?”

“Ừ.” Cố Thanh Liệt cười toe toét: “Anh em tốt thế này không thể để em hời mình em được, đúng không lão Sở? Cả ngày em chỉ biết sai sử chồng, mắng chửi anh hai. Nếu Cậu Thặng lại đây em dám làm vậy với anh ấy không? Em chỉ biết bắt nạt kẻ yếu."

“Ừ, tối nay tôi sẽ ôm chăn lên lầu ngủ với cậu.” Sở Đại cũng phụ họa, rồi hỏi: “Thói quen không rửa chân trước khi ngủ của cậu đã bỏ chưa?”

Cố Thanh Liệt trợn mắt, lẩm bẩm: “Đàn ông không câu nệ tiểu tiết.”

Cố Khanh Khanh lười phản ứng với hai người họ, khi Cố Thanh Liệt lên đảo chỉ lo mang đồ cho cô mà không mang quần áo, may mà nhà còn nhiều vải, biết anh hai sẽ đến, cô đã nhờ mẹ Tiểu Hoan chuẩn bị sẵn hai bộ đồ ngủ và hai bộ quần áo mặc thường ngày.

Sở Đại cao hơn anh hai mà gầy hơn, quần áo của anh ấy Cẩu Đản mặc không vừa.

Cô trở về phòng ngủ, từ tủ quần áo lấy ra mấy bộ đặt trên giường, thu dọn xong định ra ngoài thì nhìn thấy người đàn ông cao lớn dựa vào khung cửa.

“Khanh Khanh này.” Cố Thanh Liệt gãi đầu: “Chồng em bảo anh ở lại đảo giúp em chăm sóc con, em thấy sao?”

Cố Khanh Khanh kiềm chế sự vui vẻ, ra vẻ thở dài: "Ở lại được bao lâu? Yên tâm, nhà thêm một miệng ăn không tính là gì, đúng lúc sân sau em còn định khai khẩn thêm hai mảnh đất để trồng rau, anh thấy sao?”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Để anh, để anh.” Cố Thanh Liệt cười hề hề: “Chắc khoảng bảy tám tháng rồi anh phải về Binh Đoàn.”

“Đã quyết định rồi?” Cô hỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-306.html.]

“Ừ?” Cố Thanh Liệt ngạc nhiên: “Lão Sở nói gì với em?”

“Không có nha.” Cố Khanh Khanh trực tiếp nhét mấy bộ quần áo vào tay anh, ngữ điệu lạnh căm căm: “Chúng ta lớn lên cùng nhau, anh chỉ hơn em ba tuổi, có chuyện gì cũng không giấu nổi đâu, đều viết hết lên mặt rồi kìa.”

“Dạo này anh luôn thấy bồn chồn, đặc biệt là khi anh đến đảo, trong lòng rất hoang mang, dáng vẻ vô tư của anh em đã thấy qua rồi, chưa bao giờ trầm trọng như bây giờ.”

“Cố Thanh Liệt, anh có chuyện giấu em, liên quan đến quân đội.”

“Huyết mạch tương liên, quả không hổ là em gái anh.” Cố Thanh Liệt có phần hoảng hốt: “Em nói xem Cẩu Thặng có phải cũng cảm nhận được không? Mấy ngày nay liên tục anh tới nhà ăn phi công không quân ăn ké, anh ấy cũng không nói gì anh cả?”

Cố Khanh Khanh chỉ hừ một tiếng, biết anh ấy sẽ không nói với cô, cô cũng lười hỏi thêm.

“Đi tắm đi, chuyện không thể nói thì em sẽ không hỏi nữa, chỉ cần anh bình an vô sự là được.”

“Hôm qua anh tắm ở quân khu phương Nam rồi…”

Anh cố gắng phản kháng, bị Cố Khanh Khanh đẩy ra ngoài: “Người đầy mùi mồ hôi, mau đi tắm!”

Ánh mắt cầu cứu của Cố Thanh Liệt hướng về phía Sở Đại từ bếp đi ra, người anh em chỉ nhún vai, vẻ mặt bất lực không giúp được gì.

Cố Thanh Liệt thở dài, ngoan ngoãn đi tắm.

Thẩm Tuy chưa làm xong bài tập đã lên lầu, cậu không có cảm giác gì đặc biệt với người anh hai này, dù sao người nhà của chị tính tình không tệ.

Sở Đại pha một ly nước mật ong cho vợ mang vào trong phòng.

Anh ngồi bên bàn nhìn cô uống, Cố Khanh Khanh uống vài ngụm bị ánh mắt chăm chú của Sở Đại làm không thoải mái, hỏi: “Làm gì vậy? Anh muốn ngủ với Cẩu Đản sao? Em không có ý kiến, trong tủ trên lầu còn chăn, anh tự tìm đi.”

Sở Đại mỉm cười nhìn vợ: “Anh đâu có ngốc, có vợ không cần chen chúc với tên đàn ông hôi hám, tối nay em không tắm sao? Không tắm thì anh xoa dầu ô liu cho em nhé?”

“Không tắm, chẳng phải anh thích mùi này sao.” Cô tức giận thở phì phò. Cô tức vì hai người hợp lực giấu giếm cô, mặc dù biết đó là bí mật quân sự nhưng cô vẫn rất tức giận, cảm giác lo lắng này họ không thể hiểu được.

Sở Đại cúi người mở ngăn kéo tủ đầu giường, lấy ra chai dầu ô liu, vặn nắp đổ vào lòng bàn tay, xoa đều rồi bôi lên bụng vợ.

Cảm giác mát lạnh thực sự rất dễ chịu, Cố Khanh Khanh suýt nữa không giữ được vẻ mặt nghiêm nghị, cô bị anh làm cho buồn cười.

Anh cúi đầu, động tác dịu dàng, đột nhiên, một chuyển động rất nhẹ, chạm vào lòng bàn tay anh.

Người đàn ông cúi xuống chưa kịp phản ứng, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn cô gái, hai vợ chồng nhìn nhau, rồi bật cười.

Anh nói: “Em bé đạp anh.”

“Em biết.” Cố Khanh Khanh nhìn bụng mình không có dấu vết gì, trước đây lo sẽ có vết rạn, giờ cô yên tâm nhiều: “Dương quân y nói đến tháng thứ tư sẽ xuất hiện hiện tượng thai động.”

Anh gật đầu, tay vẫn áp vào bụng cô không muốn rời, muốn chờ đứa bé đạp thêm lần nữa.

Đợi khoảng mười phút không thấy, sợ cô bị lạnh, anh luyến tiếc buông tay kéo áo cô xuống.

Loading...