Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 305

Cập nhật lúc: 2025-03-28 06:07:37
Lượt xem: 11

"Khanh Khanh." Ông Tần uống xong bát canh, đột nhiên nói: "Ông quên mang lọ thuốc, cháu có thể lấy giúp ông không?"

Đồng chí cần vụ đi ăn cơm ở nhà ăn không theo cùng, ông Tần mỉm cười nhìn cô.

"À dạ? Được ạ." Cố Khanh Khanh đặt đũa xuống, đứng dậy.

Cố Thanh Liệt thấy vậy, vội nói: "Hay là..."

Chưa nói hết câu, ánh mắt Sở Đại nhàn nhạt nhìn thoáng qua khiến lời anh nói nghẹn lại ở cổ họng, nghĩ một chút cũng đã hiểu ra.

Ông Tần cố tình muốn Khanh Khanh rời đi, có chuyện muốn nói với anh?

Sở Đại đột nhiên nói: "A Tuy, bên ngoài trời tối, em đi cùng chị gái em đi."

"Vâng ạ!"

Ra khỏi cổng, Cố Khanh Khanh hoàn hồn bừng tỉnh.

Lấy đồ thì để A Tuy đi được rồi, sao lại mang theo cô? Nhưng cũng không nghĩ nhiều, theo Thẩm Tuy chầm chậm đi đến tòa nhà phía trước.

Chỉ khoảng mười mét, đi bộ cho mau tiêu thức ăn.

Ông Tần nói chậm rãi lên tiếng: "Đồng chí Cố Thanh Liệt, chuyện của cậu tôi nghe rồi."

Thân phận của ông đặc thù, trong quân đội đều là bạn cũ nhiều năm, có chuyện gì cũng biết, huống hồ lần này là Bộ Ngoại giao đàm phán với nước láng giềng.

Một số điều khoản bên kia có điện báo hỏi ý kiến ông.

Cố Thanh Liệt bị câu nói đột ngột làm bối rối, anh còn chưa rõ thân phận của ông cụ đối diện, gãi đầu hỏi Sở Đại bên cạnh: "Ông ấy là thủ trưởng hải quân của các cậu à?"

Sở Đại lắc đầu: "Cựu Bộ trưởng Ngoại giao, ông Tần."

Cố Thanh Liệt nhìn ông cụ cười hiền hòa đối diện mình, tự giác ngồi thẳng người lại.

Danh tiếng của ông anh đã từng được nghe qua, nhiều vị tướng trong quân đội là do ông ấy thuyết phục tham gia cách mạng, trong đó có cả cha của Sở Đại.

"Thanh niên, không cần câu nệ. Học trò của tôi đã nói về cậu, cậu là anh hùng." Ông Tần nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ đêm đen: "Nếu không có các cậu, ít nhất trong năm năm tới, chúng ta không thể ngồi vào bàn đàm phán với nước láng giềng, trận chiến này các cậu đánh rất tốt, làm gãy sống lưng họ, khiến họ sợ hãi không dám gây chiến với chúng ta."

"Emmeson là tướng quân trăm trận trăm thắng của họ, cũng là chiến thần của bọn họ, là tín ngưỡng của bọn họ. Người này nổi tiếng tàn bạo, từng đồng thời khai chiến với ba nước nhỏ lân cận mà không thua một trận nào. Binh Đoàn Xây Dựng thường xuyên giằng co với hắn, năm nào cũng vài trận."

Cũng là đối thủ cũ của Sở Đại.

Cố Thanh Liệt mệt mỏi dựa lưng vào ghế, cười nhạt: "Sống sót thì tính gì là anh hùng đâu."

Ánh mắt sâu thẳm của ông Tần nhìn chằm chằm Cố Thanh Liệt cả nửa ngày, giơ tay ngăn lời đó lại: "Tôi kể cậu nghe chuyện xưa của tôi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-305.html.]

Sở Đại hơi nhướn mày, anh không hiểu rõ lắm về ông, anh chỉ biết ông có quan hệ sâu xa với cha mình. Hơn nửa Bộ Ngoại giao đều là học trò của ông, bao gồm cả Bộ trưởng Ngoại giao hiện tại.

Còn lại anh không biết gì, Sở Uyên đại khái chắc biết, mà với mối quan hệ hai cha con anh thì anh sẽ không mở miệng hỏi.

"Nhiều người gặp tôi lần đầu cảm thấy tôi chỉ là một thư sinh, chỉ biết khua môi múa mép." Ông Tần nhớ lại quá khứ, cười không thành tiếng: "Thực ra tôi xuất thân từ ổ thổ phỉ."

Sở Đại nghe vậy, ánh mắt kinh ngạc.

Cố Thanh Liệt cũng không tin được, nhìn ông khó khăn nói: "Ông trước đây..."

"Ừ." Ông Tần cười bổ sung: "Là mã phỉ."

Cố Thanh Liệt: "..." Thật đúng là không nhìn ra.

"Cậu cũng đừng thấy lạ, thời đó nhiều người phải làm thổ phỉ để kiếm bữa ăn no. Chúng tôi không ăn cướp của bá tánh, chúng tôi chỉ đoạt lương của quân phiệt."

Giọng ông nhẹ nhàng như ngọc: "Thời đó tổ chức rối loạn, quân chính quy được trang bị vũ khítối tân, chúng tôi không dám đụng vào, lúc đó tôi có nhắm vào đội ngũ của Sở tướng quân. Nhìn khá lỏng lẻo, s.ú.n.g tốt nhất cũng chỉ là s.ú.n.g trường Hán Dương."

"Tóm lại là loại dễ cướp. Vị tướng quân này các cậu chắc quen, Sở Uyên.”

Sở Đại: "..." Quen thật.

Ông cụ nho nhã không quên bổ sung: "Sau này người lôi kéo ông ta tham gia cách mạng cũng là tôi. A Đại, tôi và cha cậu từng đánh nhau nhưng không có thù hận, cậu không cần có ý kiến với tôi."

"Không dám." Có cơ hội nghe về lịch sử huy hoàng của hai người, anh thấy khá thú vị.

"Lần đó cướp lương thất bại." Ông Tần nói: "Đội của cha cậu không còn một hạt gạo, cũng đang tính cướp lương của người khác."

"Thời đó, nói về giác ngộ tôi không bằng Sở Uyên, quân chính quy tôi không dám đụng, cha cậu thì dám, ông ấy nói không thể để bọn họ đói bụng đối kháng ngoại xâm.”

"Cho nên chúng tôi nhắm vào kho quân bị của địch." Ông Tần cười, ánh cười không thể tiêu tan: "Tôi và cha cậu chia thành hai đường, tôi dẫn anh em bao vây sườn, đội lớn của cha cậu giao chiến chính diện, 345 anh em của chúng tôi, hy sinh toàn bộ."

"Thanh Liệt." Ông nói: "Tôi giống cậu, là người sống sót, khác ở chỗ cậu tự mình thoát khỏi vòng vây, tôi là do các anh em dùng mạng đẩy ra."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Nhiều khi tôi tự trách, có phải do sai lầm từ chiến lược chỉ huy của tôi khiến họ hy sinh hay không? Chết trên chiến trường là số phận của quân nhân, còn tôi thì sao. Là đào binh trên chiến trường sao?"

"Đến khi cha A Đại nhặt tôi về từ rìa chiến trường, tôi mới biết, hôm đó địch định cưỡng ép vượt sông tấn công Ngọc Thành, chúng tôi phá đại bản doanh của họ, làm rối kế hoạch của họ, kho quân bị bị tư lệnh Sở bây giờ cướp sạch không còn, địch không có sức tổ chức lại lực lượng phản công.

"Nhờ đó, tôi nhìn rõ trách nhiệm của mình, mang trên lưng ba trăm mạng người theo cách mạng, quyết tâm sống vì anh em đã chết."

"Thanh Liệt, cậu là quân nhân, cậu phải hiểu, lên chiến trường sẽ phải có hy sinh, giá trị của hòa bình không chỉ đo bằng tổn thất."

"Họ đã hy sinh, chúng ta còn sống, không phải do trời cao phù hộ, là anh em đẩy chúng ta để chúng ta tiếp tục lao đến những chiến trường tiếp theo."

"Quanh chúng ta không chỉ một nước láng giềng dòm ngó, cậu đã bảo vệ biên giới lạnh lẽo bao năm qua, cậu thử đứng ở cửa sổ nhìn ra đi, biển rộng hơn 450.000 km² và không phận rộng 13,4 triệu km²."

"Đồng chí Cố Thanh Liệt, chiến trường của cậu, còn lâu mới kết thúc!"

Loading...