Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 304
Cập nhật lúc: 2025-03-28 06:07:35
Lượt xem: 13
Sở Đại có thể hiểu tâm tình của Cố Thanh Liệt, những người anh em cùng ăn cùng ngủ, giây trước còn đùa giỡn nói chuyện với nhau, giây sau đã nằm xuống trên đất nước người ta, lá rụng khó về cội.
Anh không muốn nói những lời sáo rỗng như "chết vì quốc gia cần gì da ngựa bọc thây mang về" bởi vì chiến tranh là điều tàn khốc nhất đối với người sống sót.
Cái c.h.ế.t của Bạch Diên vẫn ám ảnh anh đến tận giờ phút, đôi khi anh phải tự hỏi tại sao người c.h.ế.t không phải là mình.
Huống hồ lần này Cố Thanh Liệt còn phải chứng kiến toàn bộ đại đội bị tiêu diệt ngay trước mắt.
Hai người đàn ông ngồi im lặng trong bóng đêm, không bật đèn, chỉ có vài tia sáng từ ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào.
Một lúc lâu sau, Sở Đại hỏi: "Cấp trên có sắp xếp gì cho cậu không?"
"Họ muốn tôi chuyển sang công việc văn phòng." Cố Thanh Liệt tự giễu cười: "Tay cầm không vững s.ú.n.g nữa, chẳng còn tác dụng gì."
Sở Đại dựa lưng vào ghế, chân duỗi thẳng, mũi chân chạm vào chân giường: "Đến hải quân đi." Anh liên tiếng.
"Không được." Cố Thanh Liệt lau mặt, giống như không có chuyện gì đáp lời: "Tôi sinh ra là sói trong rừng, ở trên biển không tạo nên nổi một gợn sóng."
Sở Đại gật đầu, không ép: "Còn lão Quan thì sao, ông ta cũng bảo cậu chuyển việc?"
"Không, cậu biết tính ông ấy rồi, đối với kẻ thù thì cứng rắn, đối với lính của mình thì mềm lòng. Ông ấy bảo tôi nghỉ ngơi một thời gian, đợi hai nước đàm phán và ký hiệp ước xong thì quay lại Binh Đoàn."
Cố Thanh Liệt cười cợt: "Mẹ kiếp, ông ta nói tôi sống là người của Binh Đoàn, c.h.ế.t là ma của Binh Đoàn, thà để tôi đi nuôi heo với lão Chu còn hơn là đẩy tôi về hậu cần đánh điện tín."
"Tôi nghĩ cứ đánh điện tín đi cũng được, công việc có tệ đâu. Đánh trận nhiều năm rồi mà phải đi nuôi heo thì bị bọn người Binh Đoàn cười vào mặt à?"
Sở Đại im lặng lắng nghe, anh biết Cố Thanh Liệt thà đi nuôi heo trong Binh Đoàn còn hơn là làm công việc văn chức ở hậu cần.
Có lẽ dưới bóng đêm che phủ, người đàn ông cao lớn hiện lên sự chán nản rõ ràng, dù có mạnh mẽ đến đâu, anh cũng chỉ là một thanh niên hai mươi mấy tuổi, nhìn thấy đồng đội chỉ còn mỗi mình mình trở về, anh tự dày vò bản thân từng giây từng phút.
Khi lên đường ra trận, ai cũng khí phách hăng hái, anh còn khoe khoang em gái mình đang mang thai sinh đôi, anh sắp được làm cậu rồi. Chỉ cần c.h.ặ.t đ.ầ.u kẻ địch, trở về sẽ được khen thưởng và nghỉ ngơi một thời gian, cùng nhau đi thăm em gái trên đảo một chuyến.
Chỉ hơn một tháng, đồng đội c.h.ế.t trên chiến trường, xác cũng không còn, còn anh thì như con ch.ó mất chủ, trốn tránh mọi ánh mắt.
Vì hoà bình, vì sự an ổn của quốc gia, anh hiểu, chỉ là tín ngưỡng trong lòng anh bắt đầu bị d.a.o động.
"Lão Cố." Sở Đại kéo cậu ấy đứng lên, không muốn cậu ấy suy nghĩ lung tung nữa: "Khanh Khanh gọi ăn cơm rồi, cậu ở đảo cũng tốt, hai đứa trẻ sinh ra bọn tôi bận không xuể, cậu biết Khanh Khanh còn bao lâu nữa thì sinh không?"
Cố Thanh Liệt bị anh kéo dậy, nỗi đau trong mắt bị đẩy lùi, khi nghe đến chuyện của em gái, trong lòng thực sự rất để tâm: "Bao lâu nữa?"
Thấy cậu ấy đã mang giày, Sở Đại nói: "Chỉ khoảng nửa năm nữa thôi, nghe nói sinh đôi sẽ sinh sớm hơn bình thường, tôi cả ngày ở dưới hầm đào hầm, A Tuy đi học, trong nhà không ai trông nom, cậu không lại đây chúng tôi còn đang lo lắng không biết sẽ xoay sở thế nào."
Cố Thanh Liệt thoát khỏi cảm xúc buồn bã, gãi đầu: "Vậy thì tôi sẽ đi theo em gái mỗi ngày?"
Sở Đại im lặng một lúc: "Nếu cậu không sợ bị mắng thì tôi không ý kiến."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-304.html.]
"Để tôi cân nhắc xem, hai vợ chồng cậu không định để tôi ở lại trông trẻ đấy chứ? Thà tôi quay lại Binh Đoàn nuôi heo còn hơn, cậu biết vợ cậu hồi nhỏ thế nào không? Nếu con cậu giống tôi còn đỡ, nếu giống nó thì thật là xong đời."
Nghe cậu ta nói nhanh như s.ú.n.g máy, Sở Đại liếc nhìn: "Vì cái gì cứ phải giống anh em cậu, giống tôi không được à?"
Cố Thanh Liệt cười, đặt tay lên vai người anh em: "Anh em chúng ta biết nhau bao lâu rồi, tôi không biết cậu là người thế nào sao? Giống cậu à, thôi bỏ đi."
"Sở Đại!" Gọi mãi không thấy ai xuống, Cố Khanh Khanh có tức giận: "Hai người làm gì lâu thế?!"
"Ha ha!" Cố Thanh Liệt vỗ vai anh ta: "Cuộc sống của cậu thật là..."
Chưa nói hết câu đã nghe thấy giọng phụ nữ giận dữ: "Cố Thanh Liệt! Hai người định ở trên đó mãi không xuống à, có giỏi thì ở trên đó cả đời đi."
Nghe tiếng bước chân dồn dập, hai người đàn ông liếc nhau, nhanh chân xuống dưới lầu.
Sở Đại đi sau Cố Thanh Liệt, thấy cậu ấy đã kiểm soát tốt cảm xúc, anh nhíu mày rồi thả lỏng ra.
Cậu ấy hẳn là không muốn Cố Khanh Khanh lo lắng. Những chuyện như thế này chỉ có thể từ từ vượt qua, tự mình cứu mình.
Sở Đại thở dài.
Vừa xuống lầu, Thẩm Tuy đi theo sau ông Tần vào, thức ăn đã được dọn lên bàn.
Cố Thanh Liệt liếc qua, có cua xào cay, tôm luộc, thịt xào ớt, cá chiên giòn, rau cải xào, canh trứng rong biển và một đĩa dưa chua.
"Khanh Khanh, tài nấu ăn của em tốt thật đấy." Anh kéo ghế, nhường cho em gái ngồi trước: "Nhớ hồi em mới đến Binh Đoàn..."
Chưa nói hết câu đã bị em gái đạp một cái, ông Tần được mời ngồi ở chỗ chính, nhìn cả gia đình cười hiền hòa.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Hai anh em họ hay cãi nhau ngài đừng cười chê." Sở Đại múc cho ông ấy bát cơm: "Dạo này A Tuy nhờ ông chăm sóc, nhà cháu thật sự không có thời gian."
Ông Tần ánh mắt hiền từ: "Hồi nhỏ miệng cậu không ngọt được thế này đâu." Ông còn nhớ dáng vẻ ngổ ngáo của anh chàng này, hồi còn nhỏ là bá chủ đại viện.
Sở Uyên không ít lần đánh hắn cũng không làm đứa nhỏ khuất phục.
Sở Đại chỉ cười nhẹ, ánh mắt dịu dàng nhìn người phụ nữ bên cạnh.
Bàn vuông, năm người, ông Tần ngồi chính giữa, Cố Thanh Liệt ngồi đối diện ông, Thẩm Tuy ngồi một bên, Cố Khanh Khanh ngồi cạnh Sở Đại.
Bữa ăn rất vui vẻ, Cố Thanh Liệt ngạc nhiên vì tài nấu nướng của em gái tiến bộ hơn rất nhiều, ánh mắt nghi ngờ nhìn Sở Đại, rõ ràng trong mắt viết lên dòng chữ "cậu có bắt nạt em gái tôi hay không?"
Sở Đại lắc đầu, nghĩ một lúc rồi nói: "Cô ấy rất kiên trì." Ban đầu món nào nấu cũng không ngon, cứ từ từ cải thiện dần dần.
Quá trình đau đớn đó không cần nói nhiều.
Cố Thanh Liệt hiểu, nhìn anh em đồng cảm.