Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 303
Cập nhật lúc: 2025-03-28 06:07:33
Lượt xem: 8
Cố Thanh Liệt cười lắc đầu, anh đưa tay véo cái mà tròn mũm mĩm của em gái: "Em đúng là thù dai. Lúc anh đến đây Cẩu Thặng nói với anh, em mà gầy thì không nói nhiều, lôi Sở Đại ra đánh một trận đã rồi tính."
"Bây giờ anh phải đồng cảm với hắn rồi, trợ cấp của hắn chắc bị em ăn hết rồi đúng không? Đúng lúc anh hai đến lấp lỗ hổng, có tiền, em cứ thoải mái ăn."
Nhìn dáng vẻ tự nhiên của anh hai, Cố Khanh Khanh tự tay gỡ kính râm của anh hai xuống, cô nhìn chằm chằm vào mắt anh một lúc lâu.
"Yên tâm, không mù." Cố Thanh Liệt bắt chéo chân, không nghiêm chỉnh, tay cầm cốc tráng men chậm rãi uống nước.
"Vậy sao anh đeo kính râm làm gì, đừng nói với em là che nắng, ở Binh Đoàn ngày ngày phơi nắng em đâu thấy anh điệu đà thế."
"Mệnh lệnh cấp trên." Cố Thanh Liệt cười: "Có gián điệp theo dõi anh, anh không thể công khai lộ diện nên đến đây lánh nạn."
Trong báo cáo của địch, anh đã chết.
Nếu anh xuất hiện lần nữa, cuộc đàm phán hòa bình sẽ tan vỡ, hai nước không những không thiết lập được quan hệ ngoại giao mà biên giới lại bùng lên chiến tranh.
Cố Khanh Khanh im lặng, đặt kính râm xuống: "Em nghe nói anh bị thương."
"Ừ." Động tác uống nước của Cố Thanh Liệt dừng lại, cốc tráng men đặt lên bàn, phát ra âm thanh u ám.
Cố Khanh Khanh nóng nảy, không ngồi yên được muốn nhào đến: "Để em xem anh bị thương ở đâu?! Anh cho em xem, không xem em không yên tâm được."
"Không có việc gì hết, Khanh Khanh." Cố Thanh Liệt ôm lấy em gái: "Anh hai không sao, em đang mang thai đừng có kích động."
Thấy mắt gái đỏ hồng, Cố Thanh Liệt quay mặt đi, thở dài: "Anh cũng lo cho em."
Cố Khanh Khanh dựa vào lòng anh hai thút thít một lúc, mới lui ra, lau mắt, không hỏi thêm: "Anh mệt không? Ngủ một lát đi, tối Sở Đại mới về, giờ em đi đưa đồ cho chị A Niệm."
"Được." Cố Thanh Liệt xoa đầu em gái, có nhiều điều nghẹn trong cổ họng anh không biết mở lời thế nào. Em gái không phải người trong quân đội, cũng không phải nằm ở cấp bậc như Sở Đại, có nhiều chuyện không thể để em gái biết được.
Thấy em gái đang mang thai vẫn lo cho mình, Cố Thanh Liệt vừa ấm lòng vừa áy náy.
Bước chân nặng nề theo Cố Khanh Khanh lên lầu, tay trái anh luôn che chở sau lưng em gái.
"Phòng này của A Tuy, là đứa trẻ em nói trong thư, mười hai tuổi, tên Thẩm Tuy, sau này là người nhà chúng ta." Cố Khanh Khanh chỉ vào cửa phòng hơi hé, giới thiệu với anh hai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-303.html.]
"Anh biết, lão Sở gửi điện báo bảo anh mang sách từ phòng hắn ở quân khu đến, chắc cho thằng bé nhỉ?" Cố Thanh Liệt gãi đầu: "Đợi lát nữa gặp em trai."
Cố Khanh Khanh cười, kéo anh đến phòng khác: "Phòng này dành cho anh, anh nói cho em thời gian chính xác anh ở đây bao lâu?"
"Tối thiểu nửa năm." Nhìn phòng dọn dẹp gọn gàng trải chăn ga màu xanh lá quân đội, anh hài lòng: "Anh trai em ở trong rừng ngủ trên cây cả tháng trời, chỉ có thời gian này mới được ngủ trên giường, chỗ em nhìn còn thoải mái hơn chỗ khác."
"Vì có em ở đây mà!" Cố Khanh Khanh thấy mà thương, biết anh hai đi làm nhiệm vụ chắc chắn rất gian khổ, nghe anh nói vô tư thế thôi lòng cô vẫn đau lòng lắm: "Anh ngủ một lát đi, tối em nấu thịt xào cay, cua xào cay, hải sản bên này không thiếu."
"Được, em cứ làm việc của em." Nói rồi, anh lại hỏi: "Hay để anh đưa đồ sang nhà Triệu Trạch cho, em đi tới đi lui không mệt à?"
"Không sao, chị A Niệm vừa sinh xong còn ở cữ, em đến nói chuyện với chị ấy cho đỡ buồn. Nếu anh đói thì xuống phòng khách tìm đồ ăn, có trái cây đóng hộp và thịt hộp."
"Biết rồi, đừng lo cho anh, em cứ làm việc của em đi."
Cố Khanh Khanh ra ngoài, đóng cửa lại cho anh hai nghỉ ngơi.
Chiều tối, Sở Đại xách xô nước về thấy cô gái nhỏ của anh đang bận rộn trong bếp, anh không ngăn cản cô nấu ăn.
"Anh hai đến rồi hả em?"
"Đang ngủ trên lầu, còn chưa dậy."
"Anh đi xem." Anh từ phía sau ôm lấy vợ, hôn lên tóc cô rồi quay bước lên lầu.
Vân Mộng Hạ Vũ
Chốc lát sau, một người đàn ông ngồi xếp bằng trên giường, người kia ngồi trên ghế cạnh giường.
“Nói đi.” Sở Đại ngồi thẳng người, tay đặt lên đầu gối: "Xảy ra chuyện gì?"
Cố Thanh Liệt cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình, mở ra, giọng không còn nhẹ nhàng như khi nói chuyện với Cố Khanh Khanh, giọng nói vô cùng nặng nề: "Hai tháng trước, quân khu hạ nhiệm vụ ám sát."
Cố Thanh Liệt thống khổ, giọng nói rất chậm: "Tôi dẫn một đại đội vòng qua rừng nguyên sinh hơn một tháng, đến sào huyệt địch. Khi địch đang đánh với bộ đội tác chiến của ta, tôi xâm nhập ở chỉ huy, g.i.ế.c tướng địch Emerson, phá kho quân nhu của địch."
Không dám hồi tưởng, anh nhắm mắt, giọng khàn khàn: "Ngoài tôi ra, không một ai sống sót."
Còn nhiều điều không nói ra, cũng không thể nói ra thành lời.