Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 302

Cập nhật lúc: 2025-03-28 06:07:31
Lượt xem: 8

Cố Khanh Khanh không có thời gian quan tâm Dương Tâm nghĩ gì. Sau khi ăn xong, Sở Đại hỏi cô có muốn về ngủ trưa không, cô lắc đầu: "Em đưa cơm cho chị A Niệm xong ra bên tàu."

"Không cần làm phiền em đâu." Triệu Trạch cười tít mắt mang hộp cơm đến: "Anh về nhà một chuyến, mà này, cái quạt này của em trông quen mắt quá."

Cố Khanh Khanh cười: "Đúng rồi, đúng rồi, là của nhà anh, để em dùng quạt tí, lát em trả lại anh."

"Triệu Trạch ngày càng keo kiệt, chỉ một cái quạt thôi, tặng cho em gái có gì đâu. Có con trai vào đúng khác, quạt cũng phải giữ làm bảo vật gia truyền." Trần Giải Phóng nói vọng lại.

"Cậu thương em gái thì tặng quạt nhà cậu cho em ấy.” Triệu Trạch nhìn bên cạnh hắn không có ai: "Quân y Dương đâu?"

"Về rồi, cô ấy hỏi tôi có muốn đi cùng không, tôi nói tôi không bị thương cũng không bị bệnh nên không đi."

Triệu Trạch và Sở Đại nhìn nhau, đồng thời thở dài.

Có một số người không tìm được vợ là có lý do, thật không hiểu có phải ở biên giới lâu với một đám đàn ông rồi nên cần đối tượng nữa không.

Cố Khanh Khanh buồn cười.

Hơn một giờ chiều, nam nhân đi đào hầm, Cố Khanh Khanh ngồi dưới gốc cây dừa ở bến tàu, dựa vào thân cây chậm rãi quạt gió, mắt nhìn ra biển xa.

Từ quân khu đến đây phải mất bảy tám giờ đi tàu, tính ra khoảng hai giờ là đến nơi rồi, bây giờ là một giờ ba mươi lăm phút.

Gió biển lồng lộng, cô nhìn xa lâu hơi đau mắt, cô ngáp một cái nước mắt chảy dài, cô đưa tay xoa xoa mắt.

Tựa vào thân cây Cố Khanh Khanh ngủ thiếp đi.

Đúng hai giờ, tiếng còi tàu vang lên, thuyền vật tư cập bến.

Khi mẹ Tiểu Hoan đến lấy vật tư nhờ thuyền trưởng mua giúp, chị dâu bên cạnh đẩy tay cô: "Nhìn xem có phải vợ của Sở doanh trưởng không? Sao lại ngủ ở đó nhỉ?"

"Chắc vội lấy vật tư?" Mẹ Tiểu Hoan không biết anh trai Cố Khanh Khanh đến đây, đi nhanh đến dưới gốc cây, nhẹ nhàng vỗ cánh tay: "Khanh Khanh, thuyền vật tư đến rồi."

Cố Khanh Khanh tỉnh dậy, vừa định nói gì đó thì một người đàn ông cao lớn nhẹ nhàng kéo cô lên, đầu cô đập vào lồng n.g.ự.c rắn chắc ấm áp.

Cô "á" một tiếng, đau đớn xoa trán.

"Cô em ngốc, chờ anh trai à?" Người đàn ông thấy em gái trề môi, luống cuống: "Ôi, đập đau rồi à? Để anh hai xem xem." Nói rồi anh kéo kính râm xuống, cúi người nhìn trán em gái.

Mẹ Tiểu Hoan nhìn hai họ đầy ngờ vực, nghe người đàn ông tự xưng là anh trai mới yên tâm trở lại.

"Cố Thanh Liệt!" Cố Khanh Khanh để anh hai xoa trán mình, mắt đẫm lệ.

"Xin lỗi, xin lỗi, lần sau anh hai chú ý." Người đàn ông lúng túng, thổi nhẹ vào trán em gái: "Triệu Trạch có ở đảo không, anh đi tìm anh ta lấy thuốc cho em xoa xoa, nửa năm không gặp anh hai nhớ em quá ..."

Cố Khanh Khanh ôm eo anh trai, cái đầu dụi vào tay anh hai, giọng nói nức nở: "Anh có biết em nghe anh bị thương lo lắng biết bao nhiêu không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-302.html.]

Nói xong cô nhảy ra khỏi vòng tay anh hai, sờ soạng khắp người xem có vết thương nào không.

Cố Thanh Liệt tránh né, cười nhăn nhó: "Nhột, đừng sờ, nhột."

Cố Khanh Khanh bĩu môi: "Không phải đau à?"

"Không phải." Cố Thanh Liệt gật đầu với mẹ Tiểu Hoan đeo lại kính râm: "Về nhà rồi nói, anh cả bảo anh mang cho em ít đồ, anh mang về nhà trước đã."

"Được." Cố Khanh Khanh cũng biết đây không phải chỗ nói chuyện, tuy thắc mắc tại sao anh trai đeo kính râm như che giấu gì đó nhưng cô không hỏi, ngoan ngoãn theo anh hai xách đồ về nhà.

Cố Thanh Liệt chỉ để cô xách một miếng thịt, còn lại anh xách hết.

Người đàn ông hai tay xách hai túi đồ nặng trĩu, cánh tay săn chắc nổi gân xanh, trông vô cùng khỏe mạnh.

Các chị dâu đi qua không nhịn được nhìn người đàn ông mặc thường phục ngắn tay màu xanh lá thêm vài lần. Người được lên đảo chắc chắn đã qua nhiều đợt kiểm tra chính trị, hơn nữa nhìn người này có vẻ là quân nhân.

"Khanh Khanh, vị này là?" Mẹ Tiểu Hoan lấy vật tư xong tò mò lên tiếng hỏi.

"Anh hai của em." Cố Khanh Khanh chỉ gật đầu cười cười.

"Ồ, chị đã nói mà, hai anh em nhà em mặt mày và dáng dấp nhìn giống nhau lắm." Nói xong mẹ Tiêu Hoan đi sang chỗ chị em tám chuyện.

Cố Khanh Khanh nhìn người đàn ông cao lớn bên cạnh người toàn cơ bắp, da dẻ một màu vàng đồng. Lại cúi đầu nhìn bụng bầu của mình, cô hỏi: "Cẩu Đản, chị ấy nói hai ta giống nhau?"

"Không thể nào." Cố Thanh Liệt giành nói trước: "Anh giống anh cả."

Thấy em gái sắp tức giận, anh còn bổ sung: "Bởi vì anh và anh cả là anh em sinh đôi nha!"

Cố Khanh Khanh nhịn rồi lại nhịn: "Em thấy anh bị thương ở đầu đúng không?"

Tính nóng nảy không thay đổi, Cố Thanh Liệt nhếch miệng cười: "Cuộc sống em rể chắc không dễ gì nhỉ?"

Cố Khanh Khanh cười lạnh: "Vậy anh hỏi anh ấy đi, hay anh sống cùng anh ấy luôn, thế nào?"

"Được, tối hắn về anh sẽ hỏi hắn." Hai anh em đấu khẩu suốt đường về căn nhà cuối khu Bắc, Cố Thanh Liệt chậc lưỡi: "Điều kiện không tệ lắm, lúc trước còn nói sống trên đảo khổ lắm, anh thấy tốt hơn Binh Đoàn Xây Dựng gấp trăm lần."

Cố Khanh Khanh mở cổng, để anh hai vào trước: "Lúc mới đến chỉ có nhà trống, bên trong chỉ có giường và tủ không còn gì khác. Uống nước còn phải cân nhắc mãi."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Vậy thì thật không ổn." Cố Thanh Liệt bước vào phòng khách, đặt đồ xuống, đợi em gái cất thịt trong bếp xong, anh kéo em gái lại trước mặt mình: "Để anh hai xem kỹ em cái coi, coi là em béo hay do mang thai đây!"

Cố Khanh Khanh đá anh hai một cú.

Cố Thanh Liệt nhăn nhó kéo em gái ngồi xuống ghế bên cạnh, tự mình đi rót một cốc nước: "Em nói xem hai đứa nhỏ sẽ giống anh hay anh cả? Người ta không phải nói cháu trai thường giống cậu sao?"

"Không phải đều giống nhau sao?" Cô thong thả quạt quạt: "Anh nói anh giống anh cả cơ mà."

Loading...