Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 301

Cập nhật lúc: 2025-03-28 06:07:29
Lượt xem: 8

Đến nhà ăn phải đi qua trạm y tế, Cố Khanh Khanh thấy nữ quân y hôm nọ đỡ đẻ cho Hứa Niệm, đang định chào thì cô ấy đã chủ động tiến tới.

"Đồng chí Cố!" Cô gái cười tươi chạy tới, nhìn bụng cô hỏi: "Có phải đồng chí đến kiểm tra thai không?"

"Không phải nha!" Cố Khanh Khanh cong mắt cười: "Tôi đi nhà ăn."

Cô chủ động lên tiếng mời: "Thế à, tôi vừa được nghỉ, đi cùng nhé."

Cố Khanh Khanh cảm thấy cô ấy có chuyện muốn nói, vui vẻ gật đầu: "Được thôi."

Nữ quân y nắm tay cô, chậm rãi đi theo: "Tôi nhớ còn bảy tám ngày nữa là cô tròn bốn tháng mang thai đúng không? Dự là khoảng mùa đông là sinh rồi."

Bây giờ là đầu tháng 7, tính ra vào cuối tháng 12.

Cố Khanh Khanh gật đầu: "Gần đây tôi ngày càng buồn ngủ, hôm nay có tinh thần mới ra ngoài đi dạo được một lát, không thì ở nhà cả ngày, Dương quân y, thế có bình thường không?"

"Bình thường mà." Dương Tâm giọng nhẹ nhàng: "Có bầu dễ mệt mỏi, cô thấy khó chịu chỗ nào có thể đến trạm y tế tìm tôi, ban ngày tôi đều trực ban."

"Được, cảm ơn Dương quân y."

"Đừng khách sáo." Thấy xung quanh nhà ăn ngày càng đông người, Dương Tâm không nhịn được nữa, nhỏ giọng hỏi: "Đồng chí Cố, anh Trần Giải Phóng… có đối tượng chưa?"

Cố Khanh Khanh nhìn Dương Tâm một lúc, Dương Tâm da mặt mỏng, mặt nóng hổi, ngượng ngùng hỏi: "Nếu có rồi thì ..."

“Không có.” Cô cười nhìn cô ấy, dịu dàng: "Anh Giải Phóng chưa có gặp mặt nói chuyện đối tượng với ai cả. Vì chuyện này còn bị mấy anh em trong Binh Đoàn trêu chọc, Dương quân y, có phải cô thích anh ấy không?”

Nghe Cố Khanh Khanh thẳng thắn vậy, Dương Tâm ngượng ngùng gật đầu, lắp bắp: "Tôi thấy anh ấy rất tốt…"

"Tôi biết rồi." Cô đoán chừng bây giờ mấy người kia cũng xong việc rồi, nhìn quanh, quả nhiên thấy Trần Giải Phóng đứng cùng Triệu Trạch và Sở Đại, cô vẫy tay: "Anh Giải Phóng!"

Dương Tâm bị hành động bất ngờ của cô ấy làm giật mình: "Này, đồng chí Cố…" không ngờ cô ấy lại gọi người đến thế này, lát nữa gặp mặt biết nói gì đây? Không phải sẽ rất ngại sao!

Trần Giải Phóng xoa tai, nghi ngờ: "Em gái kêu tôi à?"

Anh em phía sau đá anh một cái: "Không gọi anh thì gọi tôi à, trẻ thế mà điếc ngang rồi."

"Tôi tưởng em gái gọi Sở doanh trưởng chứ." Trần Giải Phóng vẫy vẫy tay, chạy tới chỗ Cố Khanh Khanh.

Triệu Trạch khoác tay lên vai Sở Đại: "Em gái Khanh Khanh ở bộ đội nhận thêm việc bà mối đấy à?"

Vân Mộng Hạ Vũ

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-301.html.]

Sở Đại liếc anh, hừ nhẹ: "Không hổ là bốn mắt, mắt cậu cũng tinh đấy."

"Cô gái bên cạnh cô ấy là quân y đỡ đẻ cho vợ tôi, họ Dương, bình thường không giao tiếp với gái Khanh Khanh. Tự dưng bây giờ em gái lại gọi Trần Giải Phóng tới, không làm mối thì làm gì."

Đợi anh phân tích xong, các chiến sĩ phía sau than vãn: "Trần Giải Phóng thật tốt số, hết mùa xuân này đến mùa xuân khác, trước có Vu Nguyễn bây giờ có Dương Tâm, sao anh em chúng tôi không ai hỏi thăm thế này."

Triệu Trạch phì cười: "Tới nhờ em gái chúng ta đi, trạm y tế còn mấy nữ quân y chưa kết hôn đấy?" Trên đảo còn mấy nữ quân y chưa kết hôn, không ra được đảo thì chỉ có thể ở nội bộ giải quyết hoặc hỏi thăm xem trong nhà chiến hữu có em gái giới thiệu không? Không thì đi tìm Khương Thắng, nhờ tổ chức hỗ trợ giải quyết vấn đề cá nhân."

Trên đảo không nhiều người độc thân, đa phần có gia đình, chỉ có mấy người từ Binh Đoàn Xây Dựng hay bị trêu chọc là độc thân.

Chủ yếu là thành phố Biên sát biên giới nghèo khổ, không có nữ binh. Người thuộc Binh Đoàn Xây Dựng kết hôn phần lớn là do gia đình sắp xếp, còn lại là những người còn độc thân.

"Chó nhiều thịt ít." Chiến sĩ thở dài, rồi khoác tay Triệu Trạch: "Sở doanh trưởng thì tôi không hỏi rồi, nhà anh ấy có mỗi anh ấy, độc đinh. Em gái Cố nhà em ấy cũng chỉ có một bảo bối."

"Triệu thái y, nhà anh có em gái không? Cho tôi làm em rể nhé?"

"Cút." Triệu Trạch bực tức: "Mấy người học ai không học, toàn học lão Sở đòi nhớ thương em gái nhà chiến hữu."

Sở Đại cười nhẹ nhìn anh: "Cần thiết sao?"

Triệu Trạch rụt cổ, đẩy kính: "Mau đi ăn thôi, mấy người này ăn cơm cứ như ma đói, không để phần tôi miếng thịt nào."

Trần Giải Phóng chạy đến chỗ Cố Khanh Khanh, hỏi: "Sao thế em gái? Không thoải mái ở chỗ nào à?" Do anh thấy có quân y đi bên cạnh, theo phản xạ hỏi như thế.

Dương Tâm thở dài: "Sở doanh trưởng đứng ở đó, đồng chí Cố không thoải mái không gọi anh đâu."

Trần Giải Phóng gãi tai, hình như đúng thế thật.

Hai người họ cuối cùng cũng bắt chuyện, Cố Khanh Khanh không để ý, thong thả đi tới chỗ mấy người đàn ông, hai người kia có thể nảy sinh tình cảm hay không thì tùy họ.

Thấy cô cứ thế bỏ đi, Dương Tâm ngây người, "Đồng chí Cố…"

Cố Khanh Khanh quay lại cười, dùng khẩu hình nói: "Cố lên!"

Sở Đại cười hỏi vợ: "Lúc em mới đến Binh Đoàn có phải thấy anh trai mình không đáng tin lắm không?"

Cố Khanh Khanh suy nghĩ xíu thôi đã hiểu anh ấy nói gì, gật đầu: "Em còn tưởng anh ấy lo liệu hết rồi, em chỉ cần tới kết hôn với anh thôi, ai ngờ anh ấy chẳng làm gì." Nhắc lại còn bực bội lắm đây này.

"Vậy nên anh bảo em rất giống anh hai em." Anh nhìn bụng vợ: "Quân y Dương trong lòng đang lên án em đấy, lên án em không đáng tin cậy."

Loading...