Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 299

Cập nhật lúc: 2025-03-27 20:52:55
Lượt xem: 7

"Chuyện này tôi không giúp được." Cố Thanh Liệt nhúng tôm vào đậu phụ Ma Bà rồi nhét vào miệng nhai không cần bóc vỏ: "Em gái tôi cả ngày ồn ào, hai anh em tôi từ nhỏ đã bị nó hành hạ không ra hình người, khó khăn lắm mới có Sở Đại hốt đi, nhà tôi không dám tìm về người y như vậy nữa đau."

Chử Chiêu nhướn mày: "Ý cậu là gì? Coi thường em gái tôi à? Dù sao người ta cũng là con gái Tư lệnh quân dã chiến, có chỗ nào không xứng với anh trai cậu?"

Cố Thanh Liệt: "... Chậc chậc. Không phải không xứng, chỉ là tính cách không hợp nhau thôi, một tảng băng, một núi lửa, sáp vào nhau không phải sẽ xảy ra chuyện sao."

Chử Chiêu liếc mắt nhìn cậu ấy một lúc, rồi gật đầu: "Thực ra tôi hiểu ý cậu, đàn ông ai chẳng muốn tìm người dịu dàng, săn sóc một chút. Mà cậu nói xem đàn ông mạnh mẽ phải dám tiếp nhận thách thức, đúng không? Cậu xem lão Sở đấy, không phải bị em gái cậu nắm chặt đấy sao."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Đó là mệnh của cậu ấy rồi." Cố Thanh Liệt nói xong, "Bốp" đặt đũa xuống, nhíu mày: "Cậu ý gì? Em gái tôi không tốt chỗ nào? Cậu tin không? Giờ tôi đi tìm anh trai tố cáo cậu dám coi thường em gái tôi."

"Thôi, thôi đi, nhà họ Cố các cậu thật thù dai, nói hai câu là phải trả lại mới vui vẻ chứ." Chử Chiêu biết cậu ấy đang đùa, hỏi: "Khi nào lên đảo?"

"Ngày mai." Cố Thanh Liệt nghĩ đến em gái mình, nét mặt giãn ra đôi chút: "Chiều phải đi cung tiêu xã mua ít đồ, anh trai tôi nhét cho tôi cả một nắm phiếu."

"Thuyền vật tư xuất phát lúc sáu giờ sáng, đừng đến trễ."

"Biết rồi."

Sở Đại nhận được điện báo từ quân khu, buổi tối về nhà báo ngay cho vợ. Cố Khanh Khanh mặt mày đầy vui vẻ: "Vậy để em lên tầng trải ga giường trước? Ngày mai anh trai đến rồi, thật tốt, khoảng hai giờ chiều là đến anh nhỉ?"

"Cỡ khoảng đấy." Anh thấy cô vui vẻ đi tới đi lui không ngừng, còn định lấy chăn từ tủ quần áo, anh nhắc nhở: "Tủ quần áo trên tầng có chăn."

"Đúng rồi ha!" Cố Khanh Khanh gõ nhẹ vào đầu mình, cười ngại ngùng: "Gần đây không hiểu sao á, em cứ nhớ nhớ quên quên."

Anh ôm vợ, đến cửa cầu thang mới buông tay, để cô lên trước, anh bảo vệ phía sau: "Chắc là do hai nhóc này làm mẹ nó, vốn đầu óc không đủ dùng rồi càng ngày càng thêm không đủ dùng."

Cố Khanh Khanh ban đầu còn gật đầu liên tục, đến khi hiểu được quay phắt ra sau, nhìn chằm chằm chồng đứng bên dưới. Cô đưa tay vò đầu anh ấy, vò vò mấy cái liên tục mới hả giận vui vẻ rút tay về đi tiếp lên trên lầu.

Sở Đại: “……”

Thẩm Tuy đang làm bài tập, ngoài bài tập trên lớp cậu còn một số bài tập do thầy Tần yêu cầu. Sở Đại lúc trước không mang theo sách gì đến. Nãy anh phát điện báo nhờ Cố Thanh Liệt ghé nhà, mang một số sách trong phòng anh ra đảo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-299.html.]

Cố Thanh Liệt ở nhà Sở Đại trong đại viện, khá tiện.

Ánh sáng vàng lọt qua khe cửa khép hờ, phản chiếu cái bóng nhỏ bé trên sàn nhà, Cố Khanh Khanh lén nhìn vào, cậu bé đang ngồi thẳng người, tay cầm bút chì nghiêm túc làm bài tập.

Sở Đại thấy vợ thế này, buồn cười, định nói gì đó nhưng bị cô bịt miệng: "Đừng làm phiền em ấy làm bài tập." Cô nói rất khẽ.

Anh gật đầu, theo cô vào phòng bên cạnh.

Phòng khách lớn trên tầng đã được cải tạo thành hai phòng, một hành lang có năm cửa, một cửa dẫn đến phòng ngủ của Thẩm Tuy, một cửa đến nhà vệ sinh, một cửa ra ban công, ba cửa còn lại là ba phòng.

Lúc xây tường, Trần Giải Phóng hỏi: "Sở doanh trưởng à, không cần thiết phải xây nhiều vậy đâu. Em gái nói A Tuy học xong cấp hai sẽ theo thầy Tần lên thủ đô học cấp ba không phải sao? Ở chỉ ba bốn năm nữa thôi mà."

Ý anh là trên tầng có hai phòng đủ cho hai đứa nhóc ở là được, mấy năm Thẩm Tuy đi học thì hai nhóc con chắc chắn ở với cha mẹ.

Sở Đại lại nói: "Đây là nhà của Thẩm Tuy, tất nhiên phải có một phòng cho thằng bé."

Cố Khanh Khanh và Sở Đại trải ga giường, cô thấy có nếp gấp định trèo lên giường kéo phẳng, bị Sở Đại ôm lại đặt ở mép giường: "Để anh."

Cố Khanh Khanh đôi khi hoàn toàn không có ý thức mình là một phụ nữ mang thai. Hôm qua còn kiễng chân định hái đu đủ sau núi, anh đứng đằng sau lặng yên nhìn.

Vì cây đu đủ khá cao, với mãi không tới, em ấy lại xắn tay áo bộ dạng muốn trèo lên. Đến đây rồi Sở Đại mới giữ lại, Khanh Khanh ngượng ngùng rút tay đặt trên thân cây về, rồi sờ bụng mình.

Cuối cùng anh hái về cho cô một rổ đu đủ, không ngừng nhắc nhở: "Em có chồng, có em trai, muốn làm gì thì nói một tiếng có người làm cho, em đừng tự mình làm nữa."

Sở Đại kéo phẳng các góc giường, Cố Khanh Khanh ngồi bên giường thấy anh ôm chăn từ tủ quần áo, hỏi: "Anh trai em thật sự không bị thương phải không anh?"

Anh không biết phải trả lời sao, anh cúi xuống hôn cô một cái: "Ngày mai em sẽ biết."

Sáng hôm sau, Cố Khanh Khanh dậy rất sớm, thấy Thẩm Tuy đang quét sân, cô cầm cốc nước đứng bên cạnh vừa đánh răng: "A Tuy, hôm nay anh hai đến, em có hồi hộp không?"

Động tác quét sân của Thẩm Tuy hơi khựng lại, lắc đầu: "Người nhà của chị đều tốt, em không hồi hộp."

Cố Khanh Khanh cười, súc miệng xong cô kêu to: "Nhanh vào ăn sáng đi, lát nữa còn phải đến trường."

Loading...