Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 298

Cập nhật lúc: 2025-03-27 20:52:53
Lượt xem: 9

Cố Thanh Liệt vốn định nửa tháng sau mới đến nhưng vì một số lý do mà phải đến quân khu phía Nam sớm hơn, mấy ngày nay cọ cơm ở nhà ăn không quân chỗ anh trai.

"Lão Cố." Chử Chiêu bước nhanh ra từ sở chỉ huy không quân thấy một người đứng bên ngoài chờ, đeo kính râm, tay chắp sau lưng đi quanh quẩn, người mặc bộ quân phục mùa hè màu xanh lá cây, ai không biết còn tưởng là lãnh đạo đang đi tuần tra.

Người đàn ông cao lớn đeo kính râm nghe vậy quay đầu lại, hơi gật đầu.

Chử Chiêu nhìn hai cánh tay màu đồng lộ ra ngoài, xác nhận đi xác nhận lại mình không nhận nhầm người, rồi giơ tay kéo kính râm của cậu ấy xuống: "Cậu đang diễn cái gì thế, không quân hai ngày này căng thẳng còn tưởng có người bên trên xuống kiểm tra."

Cố Thanh Liệt cố tỏ vẻ nghiêm túc mà không giữ được, đẩy kính râm lên lại mũi: "Chỉ là tò mò nên đi xem quanh thôi mà."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Cậu thật tình, đi ăn cơm trước đã, đừng ăn ở khu nhà ăn phi công nữa, cậu ăn cơm từ trợ cấp của anh trai cậu thì được, tiền trợ cấp của tôi sắp hết rồi." Chử Chiêu vỗ vai Cố Thanh Liệt, hai người cùng đi về phía nhà ăn bên kia.

"Nghe nói cậu bị thương mà sao trông khỏe thế này. Thấy cậu đeo kính râm tôi còn tưởng bị thương ở mắt, vừa rồi tôi nhìn không có gì mà." Chử Chiêu có chút thắc mắc.

"Kính râm không phải để che vết thương." Cố Thanh Liệt cười gượng: "Có lẽ sau này tôi không cầm s.ú.n.g được nữa."

"Hả?" Chử Chiêu nhíu mày: "Ý cậu là gì?"

Anh chỉ biết Cố Thanh Liệt theo lệnh dẫn một đội nhỏ đột nhập sâu vào địch, gọn gàng c.h.ặ.t đ.ầ.u tướng địch, còn phá hủy kho quân nhu của họ. Bởi vì thế chứ không cũng khó mà đàm phán hòa bình dễ dàng như vậy.

Bây giờ hai nước đang bàn về bồi thường và thiết lập quan hệ ngoại giao.

"Không có gì." Cố Thanh Liệt nhìn lên trời qua kính râm, thấy vài con chim bay lẻ tẻ, giọng điệu nhẹ nhàng: "Mẹ nó, từ nay tôi không phải ra trận nữa."

Chử Chiêu nghe ra một chút không cam lòng và cay đắng trong lời nói này, không hề nhẹ nhàng chút nào. Mà cậu ấy không muốn nói anh không tiện hỏi thêm. Là đàn ông, là quân nhân có những vết thương chỉ có thể tự mình l.i.ế.m láp.

Tập đoàn Không quân rất lớn, đi đến cửa nhà ăn cũng mất nửa tiếng, Cố Thanh Liệt chân dài bước qua ghế, tay trái chống bàn, tay phải đặt trên đầu gối.

Chử Chiêu đi lấy cơm, sợ các chiến sĩ thấy Cố Thanh Liệt như vậy sẽ e dè, bên trên thường có người xuống kiểm tra kỷ luật, đối phó khá phiền phức.

Vì người đàn ông đeo kính râm, các chiến sĩ đi qua thấy lạ đều ngoái lại nhìn vài lần, Cố Thanh Liệt lười biếng gật đầu chào.

Lúc này các chiến sĩ mới thở phào nhẹ nhõm.

Người này nhìn toát lên vẻ lưu manh vừa nhìn đã biết không phải người kiểm tra kỷ luật.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-298.html.]

Chắc là người từ nơi nào đó đến, có thể là đóng quân sát biên giới hoặc nơi rừng sâu b.ắ.n pháo.

Bước chân mọi người nhẹ nhàng hơn đôi chút.

Chử Chiêu mang hai hộp cơm đến, nói: "Không phải cơm chỗ nhà ăn dành cho phi công chỗ anh cậu, ăn tạm nhé!"

Tôm luộc, đậu phụ Ma Bà, khoai tây xào cay, củ sen xào, thịt xào.

Cố Thanh Liệt giật giật khóe miệng: "Đây mà gọi là tạm? Cả món Nam lẫn Bắc đều có, quân khu của cậu nên ra biên giới chịu khổ tí đi."

"Cậu sao nói như thế được." Chử Chiêu đẩy hộp cơm sang rồi đưa đũa: "Nói như thể quân khu chúng tôi ăn ngon uống tốt lắm vậy. Bởi vì khẩu phần ăn của không quân nên tốt hơn chút thôi. Cậu thử vào nhà bếp tập đoàn quân dã chiến đi, tốt hơn chỗ gần biên giới cậu một chút thôi. Chỗ này gần biển chúng tôi ăn hải sản, chỗ các cậu thiếu thốn vật tư, thứ này có gửi cũng không dùng được, chúng tôi biết làm sao?"

Nghe anh nói vậy, Cố Thanh Liệt xua tay: "Không nói chuyện này nữa, tôi nghe nói quân dã chiến có người đang theo đuổi anh trai tôi?"

Chử Chiêu bình tĩnh lại, gật đầu, mắt mang ý cười: "Đúng thế, dạo trước không quân và quân dã chiến có một cuộc diễn tập chung với nhau, kết quả rõ ràng, không quân thắng.”

"Họ tưởng rằng đại bàng trên trời xuống đất không thắng nổi hổ dữ bèn lấy cớ mượn anh trai cậu, lấy cái danh là diễn tập thực ra là tổ chức một trận đấu đối kháng."

"Anh trai cậu dẫn đội thắng đẹp vô cùng, bị một nữ xạ thủ b.ắ.n tỉa để ý."

"Hả?" Cố Thanh Liệt hơi nghiêng người về phía trước, kính râm trượt xuống cũng không để ý, nhìn chăm chú Chử Chiêu: "Nữ đồng chí ấy để ý anh trai tôi?"

"Đúng vậy." Chử Chiêu buồn cười, bởi vì anh lớn lên cùng nữ đồng chí này, tính tình cô ấy, ừm, bạo lắm: "Anh trai cậu thì lạnh lùng không để ý, cô ấy ngày ngày đến Tập đoàn quân chặn đường anh cậu."

"Vô dụng." Cố Thanh Liệt gắp một miếng đậu phụ Ma Bà, vừa định bỏ vào miệng, nó rơi lại vào hộp cơm, vỡ vụn.

"Đúng vậy, anh trai cậu mềm cứng không ăn, cô gái đó sốt ruột tìm Tư lệnh tập đoàn dã chiến nhờ tổ chức giúp đỡ giải quyết vấn đề cá nhân."

Lúc đó Chử Chiêu nghe được cười điên, giờ nhắc lại không thể nhịn cười nổi: "Cậu biết Tư lệnh Quân dã chiến là ai không?”

“Là cha cô ấy, cha cô ấy đấy! Cô ấy nhờ cha mình giúp đuổi theo nam nhân."

Cố Thanh Liệt khó khăn lắm mới gắp lại được miếng đậu phụ lại rơi vào hộp cơm, cậu hơi nghiêng người dựa vào tường, cười càn rỡ: "Tôi bảo sao dạo này mắt anh trai tôi lạnh như băng, giống như ai đánh em gái tôi một trận vậy, thì ra nguyên nhân là thế."

Chử Chiêu cười bả run rẩy vai, mãi mới nín cười nổi: "Mà tôi nói này, cô gái đó và tôi lớn lên cùng nhau, cùng ở đại viện, cô ấy như em gái tôi vậy đó. Tính cách tốt lắm chỉ có chút hơi bạo gan thôi. Hay là cậu khuyên anh cậu chút, suy xét thử xem?"

Loading...