Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 297
Cập nhật lúc: 2025-03-27 20:52:51
Lượt xem: 5
Hai vợ chồng đi một đoạn, vừa gặp ông Tần dẫn Thẩm Tuy ra ngoài, cô tươi cười chào: “Bác Tần, về nhà ăn cơm ạ?”
“Ừ.” Tần Chu có khí chất tri thức, toàn thân toát lên sự điềm tĩnh, hiền hòa: “A Tuy đi cùng tôi, các cháu không phải lo.”
Sở Đại gật đầu: “Cháu thấy lính cần vụ mang hộp cơm qua rồi, bác về ăn cơm trước, chiều tối cháu có chuyện tìm bác."
“Được.” Tần Chu khẽ gật đầu, không nhanh không chậm đi ngang qua hai người, thỉnh thoảng quay sang nói chuyện với Thẩm Tuy.
Thấy Thẩm Tuy quay đầu nhìn anh chị, Sở Đại cười cười đáp lại.
Đến nhà ăn, nhiều chiến sĩ đang ăn cơm, Cố Khanh Khanh tìm Chu ban trưởng lấy cơm canh cho Hứa Niệm trước đưa cho chồng. Sau đó cầm hộp cơm đi lấy cơm.
Phần của Hứa Niệm là cháo thịt nạc rau xanh, kèm theo một củ khoai lang. Cô lấy cho mình cà tím kho, cá sốt cay và đậu cove xào.
Lúc này còn ăn được cay nên cô tranh thủ ăn thôi.
Chu ban trưởng trước đây thường nấu món thanh đạm, giờ trên đảo người ngày càng đông, khẩu vị càng đa dạng, để đảm bảo sinh hoạt cơ bản của các chiến sĩ, ông học làm thêm các món khác.
Cố Khanh Khanh thấy ngon hơn nhiều so với món thanh đạm.
Sở Đại thì không nghĩ vậy.
Trên đường về, hai người ghé qua nhà Hứa Niệm, Cố Khanh Khanh đưa cơm rồi khoác tay chồng về nhà.
Chỉ hai người ăn cơm cũng lười lấy chén đũa, Sở Đại đút cho vợ mấy miếng mới bắt đầu ăn chậm rãi.
Anh hỏi: “Chuyện Trương Tháp nói hôm nay là ý em?”
“Hả? Chuyện gì?” Cô phản ứng, vội thanh minh: “Không phải đâu, nhóc con nói muốn có em gái, em bảo tìm mẹ nhóc đi.”
“Rồi sao nữa?” Anh ung dung nhìn cô.
“Nhóc con nói mẹ nó không định sinh nữa, bảo em sinh cũng được mà.” Cô nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt trong trẻo.
Anh gật đầu, chậm rãi gỡ xương cá: “Vậy à.”
“Đúng vậy, nếu em muốn sinh thì trực tiếp hạ gục anh là được, đâu cần mượn miệng đứa nhỏ nói.” Cô hơi ngả người ra sau ghế, ngồi như vậy dễ chịu hơn.
Sở Đại đút miếng cá cho cô: “Cũng đúng.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Biểu hiện Sở Đại không rõ cảm xúc thế nào, cô không dám nói bừa.
Cả hai im lặng, một người đút cơm một người ăn, món cô không thích thì anh ăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-297.html.]
Cổ tay áo sơ mi anh xắn lên hai lần, cánh tay trắng mịn có vết cắt ngang dọc, vết thương mới vô cùng rõ ràng.
Cô nhíu mày, ánh đầy đau lòng, ngón tay lạnh chạm lên cánh tay anh: “Sao thế này? Khi vào làm nhiệm vụ không kéo tay áo xuống à?”
Anh thật thà đáp: “Không phải, đá sắc quá, cắt xuyên qua tay áo, lúc đó anh không cảm thấy gì, không xắn áo lên anh cũng không biết."
Cố Khanh Khanh hơi nghiêng người, thổi vài hơi vào vết thương, cảm giác mát lạnh phải vào tay anh.
“Sao lại không có cảm giác, em mà bị cắt một phát đã đau lắm rồi, anh xem vết cắt lớn nhỏ. Nhà mình còn thuốc, em đi lấy nhé?” Tất cả đều là vết cắt hôm nay, còn chưa đóng vảy, có vết còn rỉ máu.
Nhìn khuôn mặt thể hiện sự quan tâm rõ ràng, lòng anh ấm áp, không từ chối: “Được.”
Cô vào phòng ngủ, lục lọi trong tủ quần áo thấy mấy hộp nhỏ giấu dưới áo anh, mặt cô đỏ bừng.
Vì cô mãi không ra, anh vào theo.
Thấy vợ đứng ngẩn trước tủ, anh chống tay lên tủ, nhìn qua vai vợ, thấy mấy hộp giấy trắng nhỏ, anh cười: “Không dùng nhiều, hay là anh mang trả lại nhé?”
Cô bị anh chắn trong vòng tay, mặt đỏ bừng: “… Sau này còn dùng mà, ai bảo anh lấy nhiều vậy làm gì!"
“Lỗi của anh.” Anh không cãi, để tùy ý cô muốn nói gì thì nói.
Cô đỏ mặt lấy thuốc từ ngăn kéo, đẩy tay anh ra ngoài: “Đừng nhìn nữa, bây giờ nhìn có ích gì, anh chịu thêm chút nữa đi.”
Trở lại phòng khách, anh ngồi xuống, nhìn cô cười: “Vợ à, em không thấy mình ngày càng lấn lướt anh sao?”
Cô đánh trống lảng: “Anh trai có gửi t.h.u.ố.c lá cho anh mà, hình như là Đại Tiền Môn anh thích, sao em không thấy anh hút.”
“Cai rồi, anh chia hết cho mọi người.” Anh thản nhiên: “Anh vốn không nghiện, từ khi kết hôn với em anh đã ít hút hơn trước, giờ em mang thai, anh càng không thể chạm vào.”
Câu sau nói đầy ẩn ý, cô không hiểu anh ám chỉ gì, coi như không nghe, ngồi bên cạnh, tay run rẩy rắc bột thuốc lên tay anh.
“Tay kia đâu?” Cô nâng cằm, ra hiệu anh đưa tay kia: “Để em xem.”
Anh làm theo, thấy cô chăm chú, cong khóe miệng: "Trước đây Cẩu Đản bảo em tính cách tùy tiện, không biết ôn nhu săn sóc."
“Giờ xem ra không hoàn toàn đúng."
“Cẩu Đản thích nói xàm, anh ấy biết cái rắm. Cố Khanh Khanh bĩu môi chê: "Anh ấy còn không biết xấu hổ nói em, cũng không tự xem mình ra sao.”
Sở Đại: “…”
Anh cười khổ, đưa tay đỡ trán.