“Đám đàn ông  đảo đối với gia đình thế nào chị   nhưng đối với đồng đội thì thật sự  thể chê.” Hứa Niệm công nhận, gật gật đầu: “Triệu Trạch nhà chị trói gà  chặt em  mà. Cả ngày  theo   đào hầm gặp nguy hiểm  ít . Lúc  đá vụn b.ắ.n đều là   dùng  thể chắn cho   chứ với cái sức khỏe  sớm  trụ  ."
Cố Khanh Khanh nheo mắt : “Nếu  Triệu  thấy chị       phục cho xem.”
“Anh  giờ ngoan ngoãn , ở nhà  dám  chuyện lớn tiếng với chị nữa.” Hứa Niệm cũng : “Lần  chị bảo với  , một đứa con là đủ , đứa nhỏ là con trai ít nhất nhà họ Triệu   nối dõi .”
“Em đoán xem    gì?”
“Nói như thế nào?” Cố Khanh Khanh  tinh ý hỏi.
“Anh  bảo binh lính  đảo trung bình đều  ba bốn đứa con, Sở Đại còn  tận hai đứa,   cảm thấy   thể tụt  phía .” Hứa Niệm  câu    tươi, thật  cô cũng  sinh thêm mấy đứa, đông con nhà cửa náo nhiệt hơn.
“Vậy cũng  mà.” Cố Khanh Khanh đỡ lưng ghế  dậy: “Sở Đại   em sinh thêm,      đau lòng.” Cô nhớ  ánh mắt thương xót của , ánh mắt cô dịu xuống.
“Vậy em nghĩ thế nào?”
“Đến lúc đó tính tiếp, nếu  đủ sức thì thôi, như chị  đó, nuôi hai đứa cũng đủ mệt ,  hai em  thể ở  đảo mãi.”
Cố Khanh Khanh   tư tưởng trọng nam khinh nữ, dù đứa  là hai bé trai  hai bé gái, cô đều thích.
“Em tự nghĩ kỹ là  .” Hứa Niệm cũng gật đầu, mỗi   suy nghĩ khác ,  sinh nhiều thì sinh nhiều, dù  chính sách nhà nước ủng hộ, nhà cũng  thiếu ăn,   sinh thì cũng  , nhà cũng  yên tĩnh chút.
Triệu Du  nhắm mắt , Hứa Niệm vội bế lên dỗ dành.
Cố Khanh Khanh : “Vậy chị Niệm, em  lấy cơm đây, lát nữa mang qua cho chị.”
“Được, cảm ơn em Khanh Khanh,   tới đừng mang đồ cho chị nữa, nhà chị  đủ , em giữ mà ăn bồi bổ sức khỏe hoặc cho A Tuy cũng .” Hứa Niệm  những thứ  khó mua, đều là Sở doanh trưởng tốn công chuẩn , cô  thể tranh đồ ăn của vợ   .
“Được, em  .”
Khi  ngoài, Cố Khanh Khanh  quên đóng chặt cửa,  ngoài sân hít một  thật sâu cô mới thoải mái  chút.
Bên trong quá ngột ngạt,  nóng   thông khí, cô  dám tưởng tượng    cũng  ở cữ một tháng như  sẽ thế nào nữa.
Ra khỏi sân, tiện tay đóng cửa cổng, cô  về phía nhà ăn.
Cô cố tình   bóng cây dừa, giơ tay  đồng hồ, còn ba phút nữa là mười hai giờ.
Cố Khanh Khanh  vội, chống lưng  chầm chậm, con đường nhỏ  rải cát trắng lấy từ bờ biển,   đó mềm mại  đau chân.
Gió biển mát rượi,  sảng khoái, cô như con ốc sên từ từ di chuyển.
Chuông tan học vang lên từ tòa nhà  một, bọn trẻ ùa , phần lớn là về nhà ăn cơm, một  ít trẻ con tới nhà ăn ăn cơm.
Các chị dâu cảm thấy nhà đông  nấu ở nhà tiết kiệm hơn,  ăn món gì thì nhờ thuyền vật tư mang đến, khá tiện.
Trương Tháp tay khoác lên vai Tiểu Hoan,      vui vẻ: “Trưa nay đừng ngủ trưa nữa, chúng   nhặt hải sản .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-296.html.]
“Thôi .”   : “Nhà tớ  tận mấy thùng, chó còn  thèm ăn.”
“Nhà  nuôi chó ?” Trương Tháp nghi hoặc.
“Không,  tớ thường mắng tớ là chó con lười, tớ chẳng  ăn hải sản nữa.”
“Tớ cũng   ăn.” Tiểu Hoan cũng : “Tớ còn  về trông em trai, lão đại   thì  một  .”
Trương Tháp định  gì đó, thấy  đang chậm rãi di chuyển phía xa,  thả vai Tiểu Hoan , chạy nhanh tới —
“Thím nhỏ ơi thím nhỏ." Giọng  bé trong trẻo vang lên.
Cố Khanh Khanh xoa xoa lỗ tai: “Nghe thấy , tan học  hả cháu trai nhỏ Tiểu Tháp?”
Vân Mộng Hạ Vũ
“ ạ.” Trương Tháp lấy từ cặp  một miếng kẹo sơn  cho cô: “Mẹ cháu nhờ chú thuyền trưởng mang tới, ngon lắm, thím ăn thử .”
Cố Khanh Khanh  khách sáo, nhận lấy, bóc vỏ bên ngoài cắn một miếng, sơn  bên ngoài bọc đường, chua chua ngọt ngọt  ngon miệng.
“Ngon thật,   thím bảo chú nhờ  mua một ít gửi thuyền vật tư mang đến." Cố Khanh Khanh tìm mãi trong túi, lấy  hai viên kẹo cuối cùng, đưa cho  bé: “Giờ cháu  ? Về nhà ăn cơm ?”
“ ạ,  cháu    sườn kho, còn ngon hơn cái .” Trương Tháp bóc một viên kẹo nhét  miệng,  gì đó   rõ: "Cái  khó mang  ngoài, nếu  cháu mang cho thím mấy cái."
“Cái  cháu cứ giữ mà ăn .” Cố Khanh Khanh liên tục xua tay: “Nhà thím ,  để thiệt  .”
“Vậy thì  .” Trương Tháp tò mò  bụng thím: “Thím nhỏ , trong bụng thím là em trai  em gái ạ?”
“Thím cũng   nha!” Cố Khanh Khanh vo viên vỏ kẹo, nhét  túi,  tít mắt: “Muốn  em gái hả? Bảo  cháu sinh  nha, bé gái xinh lắm, trắng trẻo  hai b.í.m tóc đen nhánh, theo  lưng Tiểu Tháp chúng  gọi  ơi,  ơi, ngọt xớt."
Trương Tháp cực kỳ thích, nghĩ tới hai đứa em trai ở nhà chỉ  nghịch bùn, vai  xìu xuống: “Thím ,  là thím với chú sinh em gái , cháu hứa sẽ coi em gái như em ruột."
Cố Khanh Khanh xoa đầu: “Cái  thím  chắc ,  là cháu hỏi chú , cái  do chú  quyết định."
Trương Tháp lập tức đồng ý: “Được ạ!”
“Được cái gì?” Một bóng dáng cao gầy tiến , tạo thành cái bóng lớn.
Trương Tháp  mà Cố Khanh Khanh  kịp bịt miệng luôn: "Cháu bảo  thím sinh em gái cho cháu, thím bảo cháu  hỏi chú."
“Chú, sinh thêm một em gái nhé  ?"
Sở Đại  vợ   sang  Trương Tháp: “Sao cháu  trong bụng thím nhỏ   là em gái?”
“Thật ạ?” Trương Tháp vui mừng: “Vậy cháu về ăn cơm ,   đến tìm thím nhỏ chơi nha." Nói xong nhóc con chạy nhanh  về.
Cố Khanh Khanh thấy chồng  ôm eo , thuận thế dựa : "Thằng bé sợ  ?"
“Nhìn nó   giống sợ  , thằng bé  ngay cả cha nó nó còn  sợ.” Sở Đại dắt cô  về phía : “Em   nhà ăn?"
“Vâng, em mang cơm cho chị Niệm.”