Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 295

Cập nhật lúc: 2025-03-27 20:52:34
Lượt xem: 12

“Vậy cũng tốt, Thanh Liệt là đàn ông, có thể chăm bé con được không?”

“Anh ấy chắc chắn hơn em một chút.” Cố Khanh Khanh ngại ngùng: “Anh ấy kiên nhẫn hơn em, tiếc là anh cả em không ở đây, anh ấy chịu đựng tốt nhất.”

“Anh hai của em đến là tốt rồi, ít nhất khi sinh con em còn có người nhà bên cạnh, không giống chị.” Cảm xúc Hứa Niệm có chút mất mát, cô nhanh chóng điều chỉnh lại: “Anh cả của em nhiệm vụ nặng nề, nước ta phi công thiếu, nghe nói nhóm không quân chủ yếu là lính dù và dự bị. Anh cả em thật giỏi, trẻ như vậy đã giữ chức vụ đại đội trưởng đội quân tinh nhuệ không quân, tương lai tiền đồ vô hạn."

Còn một câu cô không nói ra, Cố Khanh Khanh là vợ của Sở Đại, Sở Đại là con trai của thủ trưởng quân khu phía Nam. Tổng chỉ huy không quân là thuộc cấp cũ của cha Sở Đại, cô nghe Triệu Trạch nói, tổng chỉ huy không quân hồi còn chế độ quân phiệt đã theo cha của Sở Đại.

Chỉ cần dựa vào mối quan hệ này, sự nghiệp của Cố Xán Dương chắc chắn sẽ thuận lợi.

Ban đêm khi vợ chồng trò chuyện, Triệu Trạch nói: “Chỉ cần Cố Xán Dương không phạm sai lầm vào nguyên tắc chết. Vị trí tổng chỉ huy tập đoàn không quân của Cố Xán Dương như ván đóng thuyền. Anh đoán khoảng bốn mươi tuổi anh ấy sẽ thăng chức.”

Trong khi vui mừng thay cho Cố Khanh Khanh, cô không khỏi cảm thán một câu, mệnh cô ấy tốt thật.

Hai người phụ nữ trò chuyện một lúc, Cố Khanh Khanh có chút ngượng ngùng: "Chị A Niệm!"

"Hả?" Hứa Niệm thấy sắc mặt em ấy có phần xấu hổ, cô buồn cười: "Giữa hai ta còn cái gì không thể nói?"

“Chuyện đó, à ừ lúc chị mang thai có cái kia với anh Triệu không?" Cô đỏ mặt , mà hỏi vẫn phải hỏi.

“Qua ba tháng thì có.” Hứa Niệm cũng hơi ngại: “Đàn ông ở cái tuổi sung mãn, không thể để anh ấy nghẹn mãi vậy được."

Thấy em ấy cắn táo mãi không nói gì, Hứa Niệm hỏi: “Còn em và Sở doanh trưởng ..."

Cố Khanh Khanh lắc đầu: “Anh ấy sợ ảnh hưởng đến con.”

“Cũng đúng, tình hình của hai người có chút khác biệt.” Hứa Niệm cúi nhìn bụng em ấy, nói: “Em ăn uống có phải quá đầy đủ không? Nếu con lớn quá sau này sẽ khó sinh đấy.”

Cố Khanh Khanh hoàn toàn không hiểu những điều này, Sở Đại cũng không biết, cứ sợ cô thiếu thốn. Cả Thẩm Tuy cũng y vậy, đồ ăn vặt mang từ nhà ông Tần về cũng để dành mang về cho cô.

“Vậy phải làm sao đây chị Hứa Niệm.” Cố Khanh Khanh có chút hoảng.

“Em cứ ăn ba bữa chính mỗi ngày, cố gắng ít ăn đồ ngọt, bổ sung chút thì được chứ đừng quá mức.” Hứa Niệm chậm rãi cắn miếng táo, nói: “Cá nhỏ nhà chị sinh ra sáu cân, mặc dù sinh nhanh mà nhớ lại chị vẫn còn thấy hơi đau."

“Chị nghe các chị dâu nói sinh đứa thứ hai sẽ đỡ hơn, sinh nhẹ nhàng hơn chút."

Cố Khanh Khanh nhe răng, cảm nhận được nỗi đau đó, cô có phần sợ hãi: "Vậy em sinh đôi có phải là đau đớn gấp đôi không?”

Hứa Niệm cười phì: “Không chừng hai bé nhà em vội ra đời, đứa này đẩy đứa kia sinh nhanh lắm.”

Nói xong chính cô còn không tin, thở dài: “Trước khi sinh em nên đi lại nhiều, đi nhiều lúc sinh dễ hơn."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-295.html.]

Cố Khanh Khanh gật đầu, rồi nhớ đến vấn đề trước đó.

Sở Đại nhà cô mới 21 tuổi, cũng ở độ tuổi tràn đầy sinh lực, mỗi đêm cô còn táy máy chân tay lăn lộ anh ấy, nghĩ đến đây tự nhiên thấy mình quá đáng quá, cô nên bù đắp cho anh ấy.

Nói chuyện với Hứa Niệm một lúc, cũng gần trưa rồi, Thẩm Tuy nói trưa em ấy ăn với ông Tần. Ông Tần dùng tiền trợ cấp ăn cở nhà ăn, cô không muốn A Tuy ăn không của người ta.

Lần trước định mang chút tiền và phiếu cho ông Tần mà bị Sở Đại ngăn cản: "Ông Tần và cha ..." Hai từ này lăn trên đầu lưỡi vẫn có chút khó nói.

“Quan hệ với cha không tệ, em cứ coi ông như trưởng bối trong nhà, chút tiền trợ cấp đó ông vẫn chi nổi."

Vân Mộng Hạ Vũ

Cố Khanh Khanh ban đầu hơi ngạc nhiên về mối liên hệ sâu xa của hai gia đình, sau nghe Sở Đại kể về quá khứ của ông Tần cũng đã hiểu tại sao ông ấy tuổi già vẫn muốn lên đảo canh giữ căn cứ quân sự xây dựng.

Vị này hiến dâng cả đời cho đất nước, đến nay chưa lập gia đình, không có con cái, năm xưa cha chồng cô là được ông ấy dùng lời lẽ thuyết phục tham gia cách mạng.

Mối liên hệ này... thật sự rất sâu.

Cho nên cô và Sở Đại đều coi ông Tần như trưởng bối trong nhà, cô cũng thường đến thăm, mang đồ ăn cho ông hoặc mời ông cùng ăn cơm.

Lần trước Tết Đoan Ngọ cũng cùng nhau ăn, ngoài ông còn có mấy chục anh em Binh Đoàn và nhà Triệu Trạch.

“Chị Hứa Niệm, em đi nhà cơm mang cơm cho chị, chị muốn ăn gì?”

“Gì cũng được, em xem có cháo không, chị đang cho con b.ú không ăn được đồ cay dầu mỡ.”

Cố Khanh Khanh kinh ngạc, lúc mang thai Sở Đại không bắt cô kiêng khem nhiều, ngoài hải sản lạnh ra thì cô thích gì cũng cho ăn, thịt xào ớt cô ăn không ít.

Giờ nghe chị A Niệm nói đang cho con b.ú không ăn đồ cay, cô cảm thấy cuộc sống sau này mình chịu không nổi.

“Hay là chuẩn bị sẵn sữa bột cho các con thôi!” Cô cũng không định hái đu đủ nữa.

Hứa Niệm cười trộm: “Sữa mẹ bổ dưỡng hơn sữa bột mà? Đến lúc đó có sữa tốt nhất vẫn nên cho con bú, từ bé đến giờ xung quanh chị, chị chưa thấy ai cho con uống sữa bột, những đứa trẻ b.ú mẹ nhiều thường khỏe mạnh hơn."

“Có thật vậy không?” Dù sao cũng làm mẹ rồi, cô vẫn ưu tiên cho con.

"Em nhìn xem Nhị Bàn trông chắc nịch khỏe mạnh hơn Tiểu Hoan và Dương Tráng không? Cả Trương Tháp còn không bằng Nhị Bàn."

Nói đến chuyện này nhắc Hứa Niệm nhớ ra một chuyện khác: “À, trước đây chị cứ nghĩ chị dâu Trương không thích em, lúc sau chị đến nhà ăn ăn cơm, chị có nghe các chị dâu hai bên trò chuyện, lúc đó cô em chồng Bạch Đào nói xấu em dữ lắm, chị dâu Trương còn mắng họ lắm điều."

Cái này Cố Khanh Khanh thật không ngờ: “Nhà Trương doanh trưởng vốn là người khá tốt, nhìn cháu trai nhỏ là biết mà. Trước đây cháu trai nhỏ thường mang hải sản cho em, chị dâu Trương tinh lắm, cháu trai nhỏ dưới mắt chị ấy mang hải sản cho em mấy tháng trời chị ấy làm sao mà không biết?”

Cô cười lớn: “Chị ấy chỉ mở một mắt nhắm một mắt thôi, em nghe Sở Đại nói Trương doanh trưởng lúc dọn kho vì giúp chiến hữu chắn đá vụn, bị đá vụn b.ắ.n lên người bị thương."

Loading...