Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 294
Cập nhật lúc: 2025-03-27 20:52:30
Lượt xem: 7
Cảm xúc Cố Khanh Khanh dần bình tĩnh lại. Sở Đại để cô tựa đầu lên cánh tay phải của mình, tay trái nhẹ nhàng đặt lên bụng cô. “Có một số chuyện anh không thể nói nhiều, em đừng lo lắng, anh hai không sao. Em muốn ăn gì cứ bảo anh, anh sẽ gửi điện báo để anh ấy lên đảo mang theo cho em."
Cố Khanh Khanh không nói gì, chỉ cọ cọ vào cổ anh, khiến cổ áo anh ướt nhẹp, một mảng tối sẫm hiện rõ ràng.
Anh vỗ nhẹ lưng cô, hôn lên trán cô và nói: “Ngủ đi.”
Cố Khanh Khanh khi cảm xúc d.a.o động lớn dễ mệt mỏi. Nghe anh nói xong cộng thêm hơi ấm trong vòng tay anh, cô nhanh chóng thiếp đi.
Sở Đại cúi đầu nhìn cô, người phụ nữ nhỏ bé gần đây đã tăng cân khá nhiều mà vẫn xinh đẹp lắm. Mặc dù không phải là kiểu xinh đẹp xuất sắc nhưng đúng gu anh vô cùng.
Ngủ cũng không chịu yên, cô cứ cọ cọ trong lòng anh. Một lát sau, bàn tay nhỏ bé vô thức di chuyển xuống dưới, anh bất đắc dĩ ngửa đầu thở dài.
Lại một lúc nữa, bàn tay vỗ nhẹ lưng cô đột nhiên dừng lại, anh có chút đau đầu.
Cô gái nhỏ này rất khó chiều, bản thân ngủ không yên còn quậy anh nữa.
Quân y đã nói qua ba tháng có thể làm chuyện kia mà vì cô mang thai song sinh, anh sợ cô không chịu nổi, người phụ nữ nhỏ bé này càng không kiêng dè mà trêu đùa anh.
Sở Đại đôi khi nghĩ kiếp trước có lẽ mình nợ cô ấy.
Ôm người phụ nữ trong lòng, anh tính toán khi bọn trẻ lên hai tuổi anh sẽ để chúng tự ngủ riêng trên lầu, dù sao Thẩm Tuy cũng ở bên cạnh nên không sao.
Thẩm Tuy là đứa trẻ thông minh, để em ấy trông nom bọn trẻ anh cũng yên tâm.
Cố Khanh Khanh ngủ rất say, không biết rằng đứa trẻ còn chưa sinh, người đầu ấp tay gối đã nghĩ đến chuyện chia phòng ngủ với bọn trẻ.
Đợi người phụ nữ trong lòng không còn cựa quậy, anh vươn tay vuốt nhẹ lông mày cô đang nhíu chặt, rồi khẽ cọ vào mũi cô.
Người phụ nữ ôm anh quá chặt anh không tiện dậy, sợ đánh thức cô, anh hơi nghiêng người, cánh tay dài mở ngăn kéo tủ đầu giường bên cạnh, lấy ra dầu ô liu, nhẹ nhàng vén chăn lên để xoa cho cô.
Đêm đen như mực, một vầng trăng sáng cao treo trên bầu trời. Đêm hè có tiếng dế kêu, ban ngày có tiếng chim hót, bởi vì ở đằng sau là núi, thỉnh thoảng trong sân còn có vài con rắn trườn vào.
Cố Khanh Khanh bây giờ không dám đi ra vườn sau một mình, thường chờ đến khi trong nhà có chồng hoặc Thẩm Tuy về mới đi hái rau.
Bụng cô hơn ba tháng mà như người ta mang bầu năm tháng, không thể cúi người được.
Một tia nắng sớm xuyên qua cửa sổ, Cố Khanh Khanh dậy, rửa mặt và ăn sáng xong, cô mang một túi táo, một hộp đào và một hộp quýt đi thăm Hứa Niệm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-294.html.]
Triệu Trạch từ nhà ăn mang canh gà hầm từ nửa con gà hôm qua để lại về cho Hứa Niệm rồi ôm con trai một lúc trước khi đi làm, khi Cố Khanh Khanh đẩy cửa vào loáng thoáng nghe tiếng khóc trẻ con.
Mở cửa phòng, Hứa Niệm đang cho con bú, cứ mỗi lần thấy cảnh này cô không khỏi cảm thán.
Cô đặt trái cây và hộp đào lên bàn nhỏ bên cạnh, tự tìm chỗ ngồi xuống, nhìn đứa bé đang b.ú sữa, đôi mắt hạnh tròn xoe, cô hỏi: “Chị Niệm, bình thường chị ăn gì vậy?”
Sao mà lớn thế nhỉ?
Hứa Niệm lườm cô một cái: “Cũng ăn giống em thôi, nói nữa, nhà Sở Đại chưa chăm sóc em đủ tốt à?”
Cố Khanh Khanh thở dài: “Anh ấy nói đến lúc phải chuẩn bị sữa bột cho bọn trẻ rồi.”
Người phụ nữ ngồi trên giường buồn cười, cửa sổ trong phòng đóng chặt không thông gió, quần áo cô bị mồ hôi thấm ướt, cô định đợi khi con ngủ sẽ đi thay đồ, mặc như thế này không thoải mái cho lắm.
“Chị nghe nói ăn nhiều đu đủ bổ lắm đấy, có thể nở ra. mà trên đảo nhiều đu đủ mà? Chỗ núi phía sau vườn nhà em có đó. Thôi em đừng tốn công, sinh con rồi tự nhiên sẽ lớn thôi.”
“Thật vậy chăng?” Cố Khanh Khanh hơi nghi ngờ nhưng vẫn ghi nhớ, cô hơi tựa vào ghế, tay đặt trên bụng: “Hiện giờ em chưa cảm thấy thai động, hai đứa nhỏ này lười quá đi.”
“Phải bốn, năm tháng nữa, em đợi thêm đoạn thời gian đi.” Thấy đứa trẻ ngủ rồi, Hứa Niệm thở phào, đặt đứa bé vào ổ chăn bên cạnh, thấy nó chu môi muốn khóc, cô vội nhẹ nhàng dỗ dành vỗ về.
Bây giờ yên tĩnh rồi.
Hứa Niệm thở dài, lấy khăn khô lót vào trong áo ngực, kéo áo xuống.
Cố Khanh Khanh với tay lấy một quả táo và con d.a.o nhỏ, chầm chậm gọt táo, tò mò hỏi: “Tiểu Du ban đêm cũng ngoan vậy à chị?”
“Ừ, trẻ mới sinh chỉ ăn và ngủ, ngủ rồi lại ăn, thêm vài tháng nữa sẽ không ngoan thế này đâu.” Hứa Niệm tựa vào đầu giường nghỉ ngơi, nhận miếng táo từ Cố Khanh Khanh, nói: “Nhà chị còn khỏe chỉ có một đứa còn chăm nổi, đến lúc em sinh tận hai đứa, em làm sao bây giờ?"
“Hả?” Cố Khanh Khanh cắn một miếng táo, nhìn chị ấy khó hiểu.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Sở doanh trưởng nhà em phải ra ngoài làm nhiệm vụ, chỉ buổi trưa và buổi tối có chút thời gian, Thẩm Tuy phải đi học, mà thằng bé vẫn là một đứa trẻ không giúp được gì nhiều. Một mình em làm sao mà xoay sở được? Đến lúc đó chắc chắn sẽ luống cuống tay chân. Lúc em sinh đứa nhỏ nhà chị mới được nửa tuổi, còn phải bế trên tay không thể giúp em nhiều được."
Nghe chị ấy nói một hơi, Cố Khanh Khanh không lo lắng lắm: “Nửa tháng nữa anh hai em sẽ lên đảo, em nghe Sở Đại nói anh ấy ít nhất sẽ ở trên đảo nửa năm, anh hai em có thể giúp đỡ em phần nào."
Hứa Niệm có chút nghi hoặc: “Anh hai của em bây giờ là phó đại đội trưởng rồi phải không? Lúc nhà chị ở Binh Đoàn chuẩn bị lên đảo anh ấy đã thăng từ tiểu đội trưởng lên tới phó đại đội trưởng."
“Hình như là phó đại đội trưởng, lần trước Sở Đại gửi điện báo hỏi, sau đó họ đánh thêm vài trận anh ấy đã thăng chức rồi.” Cố Khanh Khanh nghĩ đến việc anh ấy bị thương, không vui vẻ nổi.