Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 293

Cập nhật lúc: 2025-03-27 20:52:28
Lượt xem: 9

Đôi mắt to tròn của Cố Khanh Khanh sáng như ánh trăng rằm như thể nhìn thấu lòng người, Thẩm Tuy biết, chị đã nhìn rõ ý nghĩ của cậu từ lâu rồi.

Điều này khiến cậu bé này trước đây chưa từng tùy ý làm theo lựa chọn của mình lấy hết dũng khí: "Chị, em muốn trở thành một nhà ngoại giao."

"Được." Cố Khanh Khanh cười gật đầu.

Thẩm Tuy rụt rè nhìn anh rể, Sở Đại cũng khẽ gật đầu.

Hướng đi của cuộc đời Thẩm Tuy đã được xác định, bài tập đã làm xong, táo cũng ăn hết, hai vợ chồng cùng nhau xuống lầu, trước khi ra khỏi phòng Cố Khanh Khanh không quên dặn: "Tối có thể mở cửa sổ ngủ nhưng phải đắp chăn che bụng."

Mặc dù là giữa hè thời tiết nóng nực vẫn có thể bị cảm lạnh như thường.

"Em nhớ rồi." Giọng cậu hiếm khi mang theo sự vui mừng, sau này cậu có thể giống như cha, anh rể và hai anh trai bảo vệ tổ quốc. Mặc dù là bảo vệ tổ quốc theo cách hòa mình song không hề ít đi phần khốc liệt so với chiến đấu ngoài tiền tuyến.

Đi xuống lầu, Cố Khanh Khanh đột nhiên muốn ăn quýt đóng hộp, Sở Đại đi đến tủ phòng khách lấy cho cô một hộp, cũng lười lấy chén đổ ra, anh lấy thêm cái muỗng thả vào trong.

Cố Khanh Khanh ngồi đợi ở bên giường: "Anh ơi."

Sở Đại ừ một tiếng, ngồi xuống bên cạnh cô.

Vì là mùa hè, cả hai chỉ mặc áo ngủ cotton, quần dài mỏng, đều là quần áo mới may.

Vải màu đen nhiều, Thẩm Tuy mặc thì hơi chút u tối, không được tươi vui lắm. Cố Khanh Khanh nhờ mẹ Tiểu Hoan làm cho Sở Đại hai bộ quần áo ngủ ngắn tay, hai bộ quần áo mặc thường ngày.

Da Sở Đại trắng, màu sắc gì cũng có thể mặc được. Đằng kia ngồi xuống Cố Khanh Khanh nhìn chằm chằm vào xương quai xanh của anh ấy không thể rời mắt được.

Sở Đại ho khụ một tiếng ngẩng đầu, tránh đi ánh mắt như hổ như sói: "Không phải em muốn ăn quýt đóng hộp sao? Em tự ăn đi, anh xoa chân cho em."

Nói xong anh nhét hộp quýt vào tay vợ, nắm chân vợ để mắt cá nhân gác lên đầu gối mình, từ từ xoa bóp.

Cố Khanh Khanh ôm hộp quýt, lấy muỗng múc một thìa đưa lên miệng anh.

Người đàn ông hơi ngạc nhiên: "Cô giáo Cố biết thương chồng rồi à."

Cố Khanh Khanh lập tức nhét vào miệng anh: "Cô giáo Cố đã nghỉ hưu rồi, sau này cô phải dựa vào Sở doanh trưởng nuôi gia đình nha! Hy vọng Sở doanh trưởng không giống đồng chí quân y nọ, trong lòng chỉ nhớ thương mỗi con trai bảo bối, cũng phải nên dành chút thời gian quan tâm đến cảm xúc của vợ đó!"

Sở Đại nuốt nước đường, dở khóc dở cười.

"Anh có khi nào không quan tâm đến em?"

Cố Khanh Khanh nghĩ một lúc, có phần chột dạ: "Hình như là có đó."

Người đàn ông thở dài, dựa vào đầu giường xoa chân cho cô, hỏi: "Ngày mai còn đi chăm sóc Hứa Niệm không?"

"Có chứ, nhà mẹ đẻ chị ấy không ở trên đảo, ở đây chị ấy quen biết mình em, em còn phải hỏi nữ quân y cần chú ý gì khi ở cữ, sau này em cũng cần dùng tới."

Sở Đại nhẹ nhàng bóp bắp chân vợ, nghe cô lải nhải, lòng nhu hòa, bình yên đến lạ.

Gần đây Cố Khanh Khanh ăn rất nhiều, ăn xong không lâu lại kêu đói, Sở Uyên gửi mấy hộp quýt đến đều đã ăn hết rồi. Trái cây cùng thịt hộp, sữa mạch nha Cố Xán Dương gửi đến đã vơi đi gần hết. Sở Đại đã gửi điện báo nhờ Chử Chiêu mua thêm nhiều đồ theo thuyền vật tư mang lại đây.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-293.html.]

Tủ bếp trong nhà và tủ trong phòng khách phải nhét đầy đồ ăn, anh sợ khi anh không ở nhà ba mẹ con Cố Khanh Khanh bị đói.

Ăn xong đồ hộp, để cái hộp lên bàn, cô rút chân đang đặt lên người chồng về, chui vào trong chăn, vỗ vỗ bên cạnh cười tủm tỉm?

Sở Đại cười không thành tiếng, nhìn: "Ăn xong không đi đánh răng à? Dạo này sao em lười thế, không sợ sau này dạy hư con sao?"

Cố Khanh Khanh nhõng nhẽo: "Em tắm xong đã đánh răng rồi, đây là nước, không sợ đâu!"

"Nước đường." Anh chồng cố sửa lại: "Triệu thái y không biết chữa sâu răng."

Cố Khanh Khanh mệt mỏi: "Được rồi." Cô không muốn nên động tác lề mà lề mề đứng dậy, anh chồng duỗi tay đưa cái ly cho cô nói: "Dùng nước súc miệng, chỉ một lần này thôi, lần sau phải chú ý."

Cố Khanh Khanh làm mặt xấu với chồng: "Em biết rồi mà!"

Sở Đại cười khẽ thành tiếng.

Cô vợ nhỏ này luôn vô tư vô tâm như vậy, gần như không khác gì khi anh mới gặp cô, tính cách có chút trẻ con.

Cũng coi như có thể báo cáo với hai anh vợ rồi.

Nghĩ đến chuyện gì đó, anh nói: "Nửa tháng nữa, anh hai sẽ lên đảo."

"Á?" Vì quá kinh ngạc, Cố Khanh Khanh nuốt luôn nước súc miệng, cô ngồi luôn lên đùi chồng, ôm cổ anh ấy, ánh mắt sáng ngời nhìn anh: "Cẩu Đản sắp đến rồi á?! Anh ấy hoàn thành nhiệm vụ rồi? Không bị thương chứ?"

Sở Đại cũng không biết nói sao, Cố Thanh Liệt lên đảo, một là tránh xuất hiện bên ngoài trong tầm nhìn của các thành phần gián điệp, để bên kia phát hiện ảnh hưởng đến quan hệ ngoại giao với nước láng giềng.

Hai là để dưỡng thương.

Thấy anh trầm ngâm một lúc không nói gì, Cố Khanh Khanh vừa lo vừa tức: "Anh ấy bị thương phải không? Các anh cứ giấu em!"

Nói xong cô lập tức từ người anh xuống, giận dữ chui vào chăn nằm quay lưng lại với anh, không phát ra tiếng động mà nước mắt lăn dài.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tuy thường ngày hay đấu khẩu với Cố Thanh Liệt nhưng ngoài Sở Đại cô thương nhất là hai anh trai. Khi còn nhỏ cô cùng Cố Thanh Liệt nghịch ngơm nhất nhà. Cô làm chuyện xấu gì cũng đổ lên đầu anh hai, cả nhà không ai phát hiện, Cố Thanh Liệt luôn rộng lượng chịu đựng thay cô, anh bị đánh rất nhiều.

Lớn lên cũng là hai anh trai quan tâm cô nhất, dù không ở nhà vẫn cố gắng gửi tiền trợ cấp về cho cô, một phần để mẹ giữ, một phần để trợ cấp trong nhà, một phần để dành riêng cho cô.

Lúc cô kết hôn, hai anh trai mỗi người đưa cô năm trăm, không biết anh trai đã tích góp bao lâu, giờ trong tay cô cũng phải 2000-3000 tệ.

Cố Xán Dương và Cố Thanh Liệt luôn sợ cô bị thiệt thòi, ở nhà sẽ cho cô tiền phòng thân sợ cô ăn không ngon, mặc không đẹp, sợ gả cho Sở Đại, Sở Đại không tốt với cô.

Vì đứa em gái này mà hai anh trai lo lắng không thôi, Cố Khanh Khanh vô cùng để ý hai anh trai.

Sở Đại đứng một hồi nghe tiếng nức nở nhỏ, thở dài nằm xuống ôm cô vào lòng, cơ thể cô không ngừng run rẩy.

Anh hôn nhẹ lên má cô để an ủi, dịu dàng nói: "Khanh Khanh, anh hai không sao? Nửa tháng nửa khỏe mạnh nhảy nhót trước mặt em! Anh đảm bảo với em, anh ấy không có việc gì, em có tin anh không?"

Cố Khanh Khanh dụi nước mắt vào cổ anh, giọng mũi nghẹn ngào: "Tin, anh trước giờ không lừa gạt em."

"Ừm."

"Anh sẽ không bao giờ gạt em."

Loading...