Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 292
Cập nhật lúc: 2025-03-27 20:52:26
Lượt xem: 8
Cố Khanh Khanh nhai từ từ chậm rãi, đối mặt với sự mong đợi của Sở Đại, trong lòng hơi động.
Cô nhíu mày thở dài: "Anh ơi."
"Hửm?" Sở Đại bắt đầu cân nhắc đủ loại phương pháp để cứu chữa, hay là nấu canh trứng cho cô ấy? Thôi bỏ đi, canh trứng với trứng hấp không phải giống nhau sao? Hay làm cho cô ấy một đĩa thịt xào dưa chua? Không được, mấy hôm nay lúc nào cũng ăn món này, ăn nhiều dưa chua không tốt.
Thẩm Tuy im lặng lấy một cái muỗng, múc một ít trong chén nếm thử, nghi hoặc hỏi: "Chị ơi, cũng ngon mà hổng có tanh."
Sở Đại nhìn thấy vợ giãn chân mày ra, cười cười là biết mình bị vợ lừa rồi.
Anh cười lắc đầu, cầm lấy chén của Thẩm Tuy, múc từ nửa phần chưa động đũa vào cho cậu bé: "Chị của em không thích ăn, sau này anh rể chỉ làm cho em ăn thôi."
Cố Khanh Khanh nghe xong nóng nảy liền: "Thực ra thì ăn cũng ngon đó."
Sở Đại nhướng mày, nhìn thoáng qua Thẩm Tuy, một người cười thoải mái run run cả người, một người chỉ khẽ kéo khóe miệng nhếch lên một tí.
Buổi tối, Cố Khanh Khanh sau khi tắm xong cắt hai quả táo lên lầu xem Thẩm Tuy làm bài tập.
Sở Đại ngồi bên cạnh cậu bé, không nói chuyện chỉ khoanh tay trước mặt ngồi nhìn.
Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng sột soạt của ngòi bút lướt trên giấy.
Thẩm Tuy cầm bút chì, nghiêm túc làm bài tập thầy giáo giao về nhà.
Cậu biết chị và anh rể đối xử với cậu rất tốt, vở bài tập, bút chì, cục tẩy không thiếu thứ gì, anh rể thỉnh thoảng luyện thư pháp phải dùng báo cũ.
Giống như đa số bạn học khác đều tận dụng lại giấy, làm xong bài tập đưa thầy kiểm tra xong về nhà tẩy đi ngay, thầy giáo sửa bài cũng dùng bút chì không dùng bút đỏ.
Trước đây cậu về nhà cũng tẩy đi mấy trang, chị gái phát hiện chị không cho, chị bảo là bài tập làm xong phải giữ lại để sau này còn ôn lại, không xem lại thì để lại sau này cho cháu xem.
Cố Khanh Khanh đứng sau lưng Thẩm Tuy xem một lúc, tay đỡ eo: "Ăn táo đi, mùa này táo vừa đỏ vừa để được lâu, chị nhờ thuyền trưởng mang về vài túi, mai mang một ít sang cho chị A Niệm."
Thẩm Tuy dừng bút, dịch sách qua một bên để chị gái đặt đĩa táo.
Sở Đại kéo cô gái nhỏ ngồi lên đùi mình, tay trái ôm eo cô, tay phải cầm một miếng táo đưa đến miệng vợ: "Sao lại quan tâm đến Hứa Niệm thế? Em để Triệu Trạch có cơ hội thể hiện chút đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-292.html.]
"Do đầu óc anh ấy không linh hoạt mà, chị A Niệm yêu cầu không cao, chỉ cần anh ấy quan tâm nhiều hơn là được rồi. Sao mà anh Triệu không hiểu nhỉ?" Cố Khanh Khanh cắn một miếng, chỉ chỉ ý bảo anh cũng nếm thử đi: "Chua chua ngọt ngọt, táo giòn ngon lắm, lần sau phải mua thêm vài túi nữa."
Sở Đại cắn một miếng: "Đàn ông nghĩ đơn giản chỉ cần mình nuôi sống được cả nhà là đủ, thường thì công việc bộ đội rất bận cho nên dễ bỏ qua một số cảm xúc của vợ..."
Chưa nói xong, cảm thấy ánh mắt vợ không thiện chí nữa, anh liền đổi giọng: "Lần này Triệu Trạch quá đáng rồi, đúng là chưa từng làm cha nhưng đâu thể nhìn mỗi con trai không để ý Hứa Niệm. Em yên tâm, mai anh sẽ phê bình hắn, để Khương Thắng kêu hắn vào nói chuyện cho thông não ra."
Cố Khanh Khanh hài lòng, nhớ ra một chuyện khác: "Bây giờ trên đảo có ba tiểu đoàn, bên trên không định ra một cấp chỉ huy sao? Cứ ngang cấp nhau kìm nhau thế hả anh?"
Đợt đầu tiên đến là tiểu đoàn tăng cường, Sở Đại là doanh trưởng, Trương Kiến Thiết là phó doanh trưởng. Đợt thứ hai đến hai tiểu đoàn đều có đoàn trưởng mang đội. Hiện tại trên đảo đều nghe theo Khương Thắng và mệnh lệnh từ quân khu, còn lại tự mình xử lý.
Không ở cùng khu vực quân sự, thỉnh thoảng gặp mặt cũng là lúc thay ca. Ví dụ tiểu đoàn một ở khu vực một, hai tiểu đoàn còn lại ở khu vực hai và ba, những chỗ này không cố định, vài ngày lại luân chuyển một lần.
Sở Đại đút cho vợ ăn hết miếng táo, anh lấy miếng khác: "Còn sớm mà, đợi hoàn thành những việc cần làm, quân hạm đem những đồ cần thiết đến nơi này sẽ thiết lập bộ chỉ huy hải quân, những chức vị dựa vào huân công mà đảm nhiệm."
Cố Khanh Khanh chớp mắt tỏ vẻ đã hiểu.
Thẩm Tuy im lặng nghe chị và anh rể nói chuyện, vừa ăn táo vừa làm bài, miệng phát ra tiếng nhai giòn rụm y như một con sóc nhỏ.
Cố Khanh Khanh nhìn mà bật cười, dùng ánh mắt ra hiệu cho anh nhìn cậu bé ăn táo hai má phồng lên đáng yêu vô cùng.
Sở Đại cũng cười, cậu bé này tính cách đã trở lại rồi, trong mắt cũng không còn u ám như trước.
"A Tuy." Cố Khanh Khanh dịu dàng hỏi: "Dạo này em hay đến nhà thầy Tần hả?"
Vân Mộng Hạ Vũ
Thẩm Tuy gật đầu: "Thầy nói em còn phải học nhiều lắm, trên đảo lực lượng giáo viên không tốt lắm, đợi học xong cấp hai trên đảo thầy sẽ viết thư giới thiệu để em vào học cấp ba ở thủ đô."
Cậu hơi lo lắng, sợ chị không vui: "Em không muốn đi, em muốn ở gần chị."
Cố Khanh Khanh bật cười, đưa tay muốn xoa đầu cậu bé mà cô với không tới, cậu bé im lặng rồi tự mình dịch đầu lại gần.
Cảm giác tóc xù xù mềm trong lòng bàn tay làm cô hiểu tại sao anh ấy luôn thích xoa tóc cô, Cố Khanh Khanh nói: "Đi chứ sao lại không đi. Chị và anh rể là hậu thuẫn vững chắc, là đường lui cuối cùng của em chứ không phải là chướng ngại trên đường em theo đuổi ước mơ."
"Cho nên A Tuy của chúng ta đừng sợ, có việc gì em muốn thử thì cứ thử, không phải vì em là con của liệt sĩ hay là em vợ của Sở doanh trưởng mà nhất định phải gia nhập quân ngũ, ngoài nhập ngũ chúng ta còn rất nhiều cách khác bảo vệ tổ quốc."
"Ví dụ như chuyện em đang muốn thử."