Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 291
Cập nhật lúc: 2025-03-27 20:52:24
Lượt xem: 9
Anh chống khuỷu tay lên lưng ghế, ngón tay đè lên trán, mạch m.á.u xanh rõ ràng trên tay trắng nõn. Tức giận nhìn vợ, nghiến răng nghiến lợi: "Nhịn."
Cũng không biết là đang nói với ai.
Cố Khanh Khanh trùm chăn quá đầu cười trộm, không dám lộ đầu ra sợ thấy ánh mắt giận dữ của anh.
Năm phút sau, Sở Đại thấy vợ im lặng lâu quá, sợ cô ngạt thở, kéo chăn xuống phát hiện ra cô gái nhỏ đã ngủ rồi.
Vừa bực mình mà vừa buồn cười.
Anh tựa lưng vào ghế, ngước nhìn trần nhà, hầu kết di chuyển lên xuống, vài giây sau, đặt mu bàn tay trái lên mắt.
Nhắm mắt ngủ nửa giờ, thấy mặt cô gái nhỏ mặt mày hồng hào ngủ ngon lành. Anh đứng dậy pha cốc nước mật ong mang đến đặt đầu giường, anh ra sân bắt một con gà mang đến nhà ăn.
Cố Khanh Khanh tỉnh dậy đã hơn ba giờ, cô dụi mắt ngáp: "Anh ơi?"
Gọi vài tiếng không có người đáp lại, Sở Đại chắc đã đi đào hầm rồi.
Chậm rãi đứng dậy, ánh mắt lướt qua cái cốc trên bàn, cầm lên vẫn còn hơi ấm.
Bây giờ là mùa hè, nước ấm lâu lắm mới nguội, cô uống vài ngụm cho trơn cổ họng, trong lòng ngọt ngào.
Cầm cái cốc đi đến cửa sổ, nhìn ra xa biển xa, trong lòng Cố Khanh Khanh yên bình đến lạ.
Hơn năm giờ chiều, cô đến nhà ăn lấy canh gà từ Chu ban trưởng đi đến trạm y tế.
Triệu Trạch không phải ngồi canh liên tục bên cạnh Hứa Niệm, anh ở đó sẵn trực ban luôn.
Đào hầm ngày nào cũng có binh sĩ bị thương, nặng nhẹ không ít, người trong trạm y tế quá ít không làm hết việc.
Con trai mới ôm không bao lâu đã giao cho Hứa Niệm, anh quyết định ngày mai tiếp tục đi đào hầm để binh sĩ bị thương có thể được xử lý kịp thời.
Hứa Niệm thông cảm cho công việc và nhiệm vụ của anh, chỉ nói: "Có Khanh Khanh ở đây, anh yên tâm đi đi."
"Chị A Niệm ơi, uống ít canh đi." Cố Khanh Khanh ngồi bên cạnh, mở hộp cơm, mùi thơm nồng của canh gà lan tỏa khắp phòng.
Hứa Niệm đói rồi, nhìn canh gà vàng óng, bên trong còn ít trung dược, cô hơi ngại: "Những thứ này là Sở doanh trưởng chuẩn bị cho em."
"Lúc nào rảnh anh ấy bắt lại, binh đoàn nhiều người sợ gì không bắt được vài con gà rừng đâu. Chị cứ yên tâm ăn đi, Chu ban trưởng hầm có nửa con gà à, nửa con còn lại để trong tủ lạnh mai lại hầm tiếp cho chị đó."
"Phiền mọi người quá, phiền em nữa, bụng lớn rồi còn phải đi khắp nơi vì chị." Hứa Niệm nhìn đứa con đang ngủ trong chăn đặt bên cạnh mình, thở dài nhận hộp cơm: "Chị tự làm được."
Cố Khanh Khanh không ép, đưa hộp cơm cho chị ấy: "Cẩn thận đừng để tràn ra ngoài, nóng đấy."
"Được, em ăn chưa? Phân một nữa nha!"
Thấy chị ấy muốn đứng lên, Cố Khanh Khanh vội giữ tay lại: "Yên tâm không thiếu phần em được. Sở Đại nói lát về làm trứng hấp thịt cho em, chị nhanh ăn đi chứ lát Tiểu Du tỉnh dậy không ăn được."
Hứa Niệm nghe đến con mình, không từ chối nữa, chậm rãi uống canh vừa tám chuyện với Cố Khanh Khanh: "Chiều nay Bạch Đào đến thăm chị, còn mang ít táo đỏ."
"Vậy thì tốt quá." Cố Khanh Khanh cười: "Chị Đào Tử tính tình không tồi, em cứ nghĩ hai người có tính cách giống nhau sẽ có thể thân nhau, ai ngờ hai người không gần gũi cho lắm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-291.html.]
"Không phải cứ tính cách giống nhau có thể thân nhau như chị em tốt." Hứa Niệm nhìn Cố Khanh Khanh, nói: "Nhưng ai cũng muốn làm bạn với người như em, lời khen này không uổng phí đâu."
Cố Khanh Khanh không bao giờ tham lam muốn lợi dụng người khác, người khác tốt với em ấy em ấy sẽ tìm cách trả lại, mà hành vi đó làm người khác thoải mái, dễ chịu không khiến đối phương cảm thấy mình bị ghét bỏ.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Chị nha, cứ khen em đi, chờ em sinh con cũng đến nói mấy lời vậy dỗ em." Cố Khanh Khanh làm mặt tinh nghịch lè lưỡi.
"Được nha!" Hứa Niệm bị em ấy chọc cho cười: "Đợi em sinh con chị nhất định sẽ chăm sóc em thật tốt. Bắt Triệu Trạch vào rừng bắt gà rừng hầm canh cho em uống mỗi ngày."
Cố Khanh Khanh cười to thành tiếng, cười đến đau bụng, cô cố kiềm chế lại: "Còn sớm nha, chị phải bảo anh Triệu tranh thủ thời gian luyện cho nhiều, đừng để đến lúc đó đi về tay không."
"Có thể lắm, nếu em sinh con, Sở Đại với mấy anh trai của em e là sẽ lục soát cả khu rừng, đừng nói gà rừng, lông gà rừng cũng không còn mà bắt nữa ấy chứ." Hứa Niệm nói chuyện với Cố Khanh Khanh, bao nhiêu buồn bực tan biến mất dạng.
"Chắc chắn rồi, Sở Đại thương em nhất mà, chị xem mặt em béo béo chưa nè." Cô gái nhỏ đắc ý nhéo má mình cho Hứa Niệm xem: "Đều là anh ấy nuôi ra đấy."
Hứa Niệm cố nhịn cười uống hết canh gà, cô sợ cười quá sặc mất.
"Đúng, đúng, đúng, Sở Đại nhà em là tốt nhất. Có thể nhờ vợ của Sở doanh trưởng lấy giúp tôi cái tã được không? Đứa nhỏ này lát dậy uống sữa là sẽ tè."
Cố Khanh Khanh không biết chăm con nhỏ phiền vậy, lấy tã đặt trên giường, hỏi: "Bao giờ chị về nhà? Hay là chị ở lại đây thêm vài ngày?"
"Chiều muộn nay sẽ về, đợi Triệu Trạch xong nhiệm vụ đón chị về. Đang ở cữ không được ra gió, ra gió về sau hay đau nửa đầu."
Vừa nói xong, đứa trẻ bên cạnh khóc oe oe, Hứa Niệm vội ôm lên dỗ: "Con cá nhỏ nhà chúng ta đói rồi à? Mẹ đây, mẹ đây ha!"
Nói rồi bắt đầu cởi áo cho bú, Cố Khanh Khanh nhìn mà ngẩn ngơ, đặc biệt là khi thấy khuôn n.g.ự.c đầy đặn của Hứa Niệm, cô trầm mặc.
Đứa nhỏ có sữa uống không còn khóc, Cố Khanh khanh ngồi trên ghế nhìn mà phát sầu.
Hai đứa con của cô chắc phải bảo Sở Đại chuẩn bị sữa bột rồi.
Buổi tối trở về nhà, cả nhà ngồi trong phòng khách ăn cơm.
Thẩm Tuy tan học về nấu cơm, đồ ăn thì sơ chế trước hết, chờ anh rể về nấu.
Cố Khanh Khanh không vào bếp nữa, chồng cô không cho cô ngửi mùi dầu mỡ, nói: "Nếu anh về sớm sẽ nấu cơm, về muộn thì bảo A Tuy đến nhà ăn lấy cơm."
Nói chung là không cho cô vào bếp.
Tay nghề của Sở Đại không quá ngon, chỉ tàm tạm, Cố Khanh Khanh vốn không hy vọng quá nhiều ở anh.
Hơn nữa khẩu vị khi mang thai thất thường, đặc biệt kén chọn, Sở Đại đôi khi không biết một số thứ sao cô lại ăn được.
Có hôm nọ anh về thấy cô đang ở trong vườn cứ hái ớt ăn mãi không ngừng. Giật mình anh ôm cô vào lòng còn Thẩm Tuy giành lấy trái ớt trong tay cô.
Hợp tác vô cùng ăn ý.
Cho nên lần này hai người mang trứng hấp thịt đến trước mặt cô, hai người lớn nhỏ nhìn chằm chằm không rời mắt khỏi cô, hai người không chắc món này có hợp khẩu vị cô không?
Dưới ánh mắt chăm chú của họ, Cố Khanh Khanh cầm muỗng, múc một muỗng chậm rãi đưa lên miệng.
"Thế nào?" Sở Đại hơi căng thẳng, không hiểu sao lại căng thẳng hơn lúc ra chiến trường nữa.