Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 290
Cập nhật lúc: 2025-03-27 20:52:22
Lượt xem: 12
Quan hệ chúng ta còn cần phải khách sáo thế này sao, Hứa Niệm cười khẽ, sắc mặt so với trước đã khá hơn nhiều, uống canh xương nên có chút khí huyết không còn tái nhợt nữa: "Vậy chị thay Tiểu Du cảm ơn thím nhé."
Cố Khanh Khanh vốn nghĩ chị ấy sẽ từ chối, lời lẽ chuẩn bị sẵn kẹt ở cổ họng, hai người phụ nữ nhìn nhau, hiểu ý nhau, bật cười thành tiếng.
Triệu Trạch không hiểu hai người phụ nữ này đang ám chỉ với nhau cái gì, nhìn con trai đang ngủ say trong lòng mình, lòng nhu hòa như nước.
Cố Khanh Khanh rời khỏi phòng bệnh, cùng Sở Đại về nhà.
Anh bước đi rất chậm, luôn giữ dáng vẻ sẵn sàng bảo vệ vợ.
Thai song sinh mới ba tháng rưỡi đã trông rất rõ ràng, bụng to như phụ nữ mang thai bốn, năm tháng, Sở Đại nhìn mà lo lắng.
Cố Khanh Khanh từ lâu đã bỏ thói quen làm việc hấp tấp, vội vàng, cả cách nói chuyện cũng không hấp ta hấp tấp như trước: "Anh, anh nói A Tuy để em ấy tự về nhà chưa? Em ấy ăn cơm chưa?"
"Thằng bé đã mười hai tuổi rồi, không cần lo lắng." Sở Đại ôm eo cô, để cô tựa vào người mình: "Nó theo ông Tần, trong thời gian này học hỏi được không ít."
Nhân vật lớn mà Triệu Trạch nói đến là cựu Bộ trưởng Bộ Ngoại giao, Tần Chu tiên sinh. Người trong nước ai cũng biết tên ông ấy. Sau khi nghỉ hưu, ông ấy không chịu ngồi yên, nghe nói đảo Bạch Sa đang xây dựng căn cứ quân sự nên muốn lại đây nhìn xem.
Vị tiên sinh nho nhã này sau khi tham quan hầm chiến lược quân sự rộng lớn không nỡ rời đi, ông muốn ở lại đợi căn cứ hoàn thành. Chính vì vậy ông ấy ở lại đảo dạy học, sống ở khu Bắc, căn nhà phía trước nhà của Cố Khanh Khanh.
Thẩm Tuy là học trò mà ông ấy điểm danh muốn nhận, thông minh xuất chúng, rất được ông ấy quý lắm!
Ngoài giờ học ở trường, sau giờ học cậu còn đến nhà ông ấy để nghe ông kể về lịch sử cận đại và quan hệ ngoại giao giữa các nước.
Dưới sự ảnh hưởng mưa dầm thấm lâu, cậu bé không còn u sầu như trước ngược lại có thêm phần lịch sự và tuấn tú.
Cố Khanh Khanh phải cảm thán: "Sự tu dưỡng khí chất và một người thầy giỏi dẫn dắt thực sự rất quan trọng."
Sở Đại chỉ cười cười.
Chậm rãi về đến sân, Cố Khanh Khanh nhìn đàn gà chạy nhốn nháo, nói với anh: "Anh bắt một con mang đến nhà ăn nhờ Chu ban trưởng hầm canh giúp nhé."
Sở Đại hai tháng nay bắt thêm mười mấy con gà rừng về, cũng nhờ công lao của Trần Giải Phóng, nhà bọn không có vợ con, cả chăm sóc bản thân mình còn lười huống chi là nuôi gà.
Họ đành gửi hết sang cho Cố Khanh Khanh chăm sóc. Ngày thường hay đến tụ tập uống rượu ăn đậu phộng rang, rất vui vẻ, lễ tết lại bắt gà vào rừng hái nấm hầm canh, không gì hạnh phúc hơn.
Sở Đại và họ đều từ cùng một Binh Đoàn ra, Cố Khanh Khanh là em gái của Binh Đoàn, không cần phải khách sáo.
Sở Đại nhìn đàn gà chạy khắp sân: "Không vội, em đi ngủ một lát dưỡng sức, anh thấy em đi vài bước đã ngáp rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-290.html.]
"Em cũng không biết sao, rõ ràng mỗi ngày ngủ rất nhiều mà vẫn thấy không đủ." Cố Khanh Khanh cùng anh vào phòng khách, gọi to: "A Tuy? A Tuy ơi, em có ở nhà không?"
Không nghe thấy tiếng đáp lại, cô nói với anh: "Anh lên lầu tìm xem em ấy về chưa, em sợ thằng bé chưa ăn cơm."
"Vốn đã là người mềm lòng, làm mẹ rồi càng dịu tính hơn." Dù nói vậy anh vẫn đặt hộp cơm xuống, đi lên lầu tìm.
"Không thấy, cặp sách cũng không có ở nhà, chắc là ở chỗ ông Tần."
Cố Khanh Khanh yên tâm: "Vậy em đi ngủ một lát, em thật sự quá mệt rồi, anh đừng quên mang gà đến nhà ăn nhé!"
"Biết rồi." Anh đưa vợ vào phòng, khom người giúp cô cởi giày, nhìn đôi chân chút phù nề của vợ anh đau lòng: "Em ngủ đi, anh xoa bóp cho em."
Cố Khanh Khanh mơ màng gật đầu, sau khi cô nằm xuống, Sở Đại kéo chăn mỏng đắp cho cô, ngón tay thon dài trắng nõn từ từ xoa bóp bắp chân của cô.
Cô thoải mái kêu khẽ một tiếng, nhanh chóng nhắm mắt lại.
Sở Đại ngồi trên ghế bên cạnh, động tác nhẹ nhàng, nhìn khuôn mặt mệt mỏi thể hiện rõ trên mặt, thở dài anh than nhẹ.
Trước đây còn nói muốn sinh thêm đứa nữa, bây giờ anh hoàn toàn không nghĩ đến, lần này sinh, con trai con gái anh đều nhận, anh không muốn vợ phải chịu khổ nữa.
Không biết có phải mơ thấy gì không, Cố Khanh Khanh níu mày, miệng lẩm nhẩm cái gì đó không rõ.
Anh ghé sát người, tai để gần môi vợ muốn nghe thử em ấy nói cái gì. Âm thanh thì thào truyền đến, bên tai là cảm giác ấm áp mềm mại.
Anh ngẩn ra, ngẩng lên, đối diện với đôi mắt trong veo của cô.
Cố Khanh Khanh hoàn toàn chưa ngủ, mặt cô nở nụ cười rạng rỡ, đưa tay ôm mặt anh kéo sát vào mình, hôn nhẹ lên môi anh.
"Anh à, em không vất vả chút nào đâu, thật đấy! So với anh chẳng đáng gì, mỗi ngày em đi dạo quanh với các chị dâu nói chuyện này nọ. Chuyện trong nhà có A Tuy làm hết rồi, A Tuy làm xong mới đi học, đi học về phụ dọn dẹp nhà cửa gọn gàng, ngăn nắp."
Vân Mộng Hạ Vũ
"Còn anh nữa, những gì em muốn ăn anh đều tìm cách đáp ứng, chưa bao giờ phàn nàn em phiền phức, mỗi ngày về đã mệt mỏi còn phải thoa dầu ô liu, xoa bóp chân cho em."
"Anh ơi, em rất rất rất yêu anh luôn đó." Đôi mắt cô gái nhỏ tràn đầy ý cưới, đáy mắt chỉ có hình ảnh cao gầy của Sở Đại.
Sở Đại đặt tay sau đầu Cố Khanh Khanh, mùi kẹo sữa ngọt ngào từ người anh bao quanh cô, không do dự hôn xuống.
Mùi hương ngọt ngào nơi chóp mũi, Cố Khanh Khanh kêu khẽ lên một tiếng, anh rời khỏi người cô, dựa vào lưng ghế thở hắt ra.
Ánh mắt Cố Khanh Khanh hạ xuống, nhìn chằm chằm nơi nào đó cười ranh mãnh: "Anh à, em đã mang thai qua ba tháng rồi đấy."