Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 289
Cập nhật lúc: 2025-03-27 20:52:20
Lượt xem: 8
“Khanh Khanh, may là có em ở đây.” Hứa Niệm cảm động, trăm vàn lời nói chỉ có thể thốt ra một câu này.
Không chỉ vì lúc sắp sinh em ấy ở bên mà còn là sự đồng hành ngay lúc này.
Cố Khanh Khanh nhẹ nhàng an ủi chị ấy: “Chị không biết đâu, anh Trạch ở ngoài lo lắng cho chị lắm, trong lòng anh ấy thương chị lắm! Chỉ là đột nhiên làm cha nên chưa có phản ứng kịp. Em nghe đồng chí lính gác nói anh ấy ra ngoài còn đụng đầu vào cửa kia kìa.”
Thái độ của Hứa Niệm lúc này mới thả lỏng: “Con chị đâu rồi? Chị muốn nhìn một chút, muốn cho em xem em bé nữa.”
“Nữ quân y bế đi tắm rồi, lát nữa sẽ ôm đến đây cho chị. Chị quân y bảo anh Trạch nhanh đặt tên cho bé con đi. Anh ấy thì vỗ đầu chạy đi nhà ăn nhờ người nấu canh xương hầm cho chị rồi." Cố Khanh Khanh nắm tay chị ấy khuyên nhủ: "Điều chị lo lắng không xảy ra, cũng đừng suy nghĩ nhiều việc anh ấy thiên vị ai. Giờ chị ở cữ đã có em chăm sóc, người khác không thể xen vào được đâu, bây giờ muốn lên đảo cũng không được, không có khả năng đó."
Hứa Niệm tựa đầu vào giường, thấy Sở Đại đứng ở cửa, khẽ gật đầu với anh.
Sở Đại cũng gật đầu đáp lại.
Đợi Triệu Trạch trở lại từ nhà ăn trở lại mới ăn cơm.
May mà Triệu Trạch vẫn còn chút lương tâm, không chỉ mang canh xương cho Hứa Niệm mà còn mang cơm cho hai vợ chồng Cố Khanh Khanh và Sở Đại.
Cố Khanh Khanh và Sở Đại ăn ở bên ngoài sảnh để lại phòng bệnh cho vợ chồng Hứa Niệm trò chuyện.
Dạo gần đây, khẩu vị của cô thay đổi rất lớn, lúc thì thích ăn mặn, lúc thì thích ăn ngọt. Ở nhà thường ăn bánh bao dưa cải, bánh bao đậu đỏ thay phiên hai món này.
Hôm nay, căng tin vừa đúng lúc có bánh bao đậu đỏ, Sở Đại đưa cho cô một cái, Cố Khanh Khanh nhăn mặt: “Anh ơi, em muốn ăn bánh bao dưa cải.”
Sở Đại không hề bực mình, dùng đũa lấy hết đậu đỏ bên trong ra để vào hộp cơm để lát nữa anh ăn, anh gắp dưa muối cho vào vỏ bánh bao.
“Thử xem?” Anh cười, đưa bánh bao đến trước mặt vợ.
Cố Khanh Khanh do dự một lát, cắn thử một miếng bánh bao nhân dưa muối từ tay anh: “Hửm?” Ánh mắt lộ vẻ không tin, rồi nghi ngờ cắn một miếng nữa.
Cứ thế, cô ăn hết bốn cái bánh bao nhân dưa muối mà Sở Đại biến tấu lại. Còn Sở Đại thì ăn đậu đỏ no nê.
“Còn muốn ăn nữa không?” Anh đút cho vợ một thìa cháo kê.
Cố Khanh Khanh đặt tay lên bụng, không nói gì mà cháo anh đút bao nhiêu cô nuốt xuống bụng hết bấy nhiêu.
Nữ quân y bế đứa trẻ đi vào, thấy cảnh đó, nói với đồng nghiệp bên cạnh: “Tôi thấy trong đám đàn ông trên đảo, chỉ có Sở doanh trưởng là đối xử tốt với vợ nhất, tỉ mỉ kiên nhẫn. Nếu tôi có người chồng chu đáo như vậy, có nằm mơ cũng cười thành tiếng."
“Vợ của Sở doanh trưởng cũng tốt lắm nha!" Một nữa quân y khác lên tiếng: "Đối nhân xử thế hiền hòa, người lại nhiệt tình thân thiện, tôi là con gái đây còn thích nữa mà."
“Thôi, thôi, thôi chị lo kiếm đàn ông mà thích đi." Nữ quân y bế đứa trẻ cười: “Triệu quân y đã có con rồi, vợ Sở doanh trưởng cũng mang thai đôi, chỉ còn hai chúng ta chưa có mối nào.”
“Trời ơi lo gì, không kiếm được thì nhờ tổ chức sắp xếp.” Nữ quân y kia thoải mái nói: “Mau bế đứa trẻ vào đi, vợ chồng quân y triệu chắc sốt ruột lắm rồi.”
Bọn họ đi vào rồi, Cố Khanh Khanh xoa bụng, lỗ tai thu lại không nghe trộm nữa, cười cười với anh chồng đang dọn dẹp hộp cơm: "Sở doanh trưởng nhà chúng ta được nhiều người yêu thích ghê.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-289.html.]
“Đã là nhà em rồi dù được yêu thích thế nào cũng là nhờ em cho thể diện.” Sở Đại đứng lên, hỏi vợ: “Em về với anh nhé? Ở đây có Triệu Trạch rồi, anh ấy chiều nay không đi đào hầm nữa.”
“Em vào nói với chị A Niệm một tiếng đã.” Cô nắm cánh tay anh đứng dậy, cảm thấy xương cốt hơi đau.
“Chả trách cháu nhỏ cứ bảo em bạc đãi anh, bảo em ăn hết đồ ăn của anh, bảo sao thịt không dồn hết lên người em chứ." Cô bĩu môi không vui.
“Trong bụng em có hai đứa nhỏ mà.” Sở Đại ở Binh Đoàn Xây Dựng đã lâu, khẩu âm pha lẫn cả hai miền: “Ăn nhiều thì tốt chứ sao? Anh chỉ sợ ba mẹ con em ăn không đủ no."
Cố Khanh Khanh thở dài: “Mỗi đêm em ngủ có nằm mơ cười lớn không, anh à."
Anh cười, nghiêm túc gật đầu: “Có, em nói mơ toàn bảo may mà gả được cho anh.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Cô nhẹ nhàng đẩy anh một cái, nũng nịu: “Quân nhân không được nói dối.”
“À, vậy chắc là anh nói mơ, nhớ nhầm.” Tay trái Sở Đại cầm hộp cơm, tay phải dìu vợ đi về phía phòng bệnh: “May mà cưới được em.”
Cố Khanh Khanh giờ mới hài lòng, gương mặt càng tròn trĩnh đỏ hồng, từ khi mang thai tính cách nhu mì mềm mại hơn, cả ánh mắt cũng đầy quyến rũ.
Cô không nhận ra cứ nghĩ mình giống như trước, ngây ngô dễ thương, mỗi dêm làm anh phải nhịn đến gân xanh nổi lên.
Cô vào phòng bệnh, chào Hứa Niệm: “Em về nhà nấu canh gà, tối mang qua cho chị, anh Trạch ở đây trông chị A Niệm nhé.”
“Khanh Khanh,” Hứa Niệm ôm đứa trẻ trong lòng, nói: “Em không nhìn cháu trai sao?”
Bụng của Cố Khanh Khanh vừa to vừa nặng, cúi người không tiện, Triệu Trạch bế con từ tay vợ, đứng lên đưa cho em ấy xem.
Cô nhìn khuôn mặt đỏ hồng, nhăn nheo của đứa bé, mái tóc thưa thớt có mấy cọng, cô trầm mặt một lát rồi hỏi: “Cháu giống ai trong hai người?”
Hứa Niệm bật cười, dưới thân còn đau không thể cử động, tựa vào gối nói: “Chắc chắn giống anh Trạch rồi, chị đẹp hơn anh ấy mà.”
Cố Khanh Khanh nhìn Triệu Trạch đeo kính, gật đầu đồng tình.
“Ừ, giống lắm.” Cô rất nghiêm túc đấy.
Đổi lại là Triệu Trạch buồn bực: “Hai người có phải chưa từng thấy trẻ sơ sinh không, đứa nào mới sinh ra mà chả nhăn nheo xấu xí, giờ nhìn không ra được giống ai đâu."
Hứa Niệm và Cố Khanh Khanh cùng cười.
“Bé con tên gì nha?! Anh chị đã đặt tên chưa?" Cố Khanh Khanh nhìn thêm đứa trẻ, vẫn thấy hơi xấu.
Tự dưng cô lo lắng cho hai đứa nhỏ trong bụng mình quá.
“Triệu Du.” Hứa Niệm nói: “Anh Trạch phân vân giữa hai chữ Dư và Du, cuối cùng thấy đàn ông nên như cây to vững chắc, nên chọn tên này.”
“Chọn rồi, Triệu Du." Cố Khanh Khanh lấy phong bao đỏ đã chuẩn bị sẵn, nhét vào chăn cho bé con: “Đây là quà gặp mặt của thím nha, hy vọng Tiểu Du mau mau lớn khôn, phát triển thành cây đại thụ cao lớn."