Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 288

Cập nhật lúc: 2025-03-27 20:52:18
Lượt xem: 7

Thời gian thấm thoát trôi, hai tháng nhanh chóng vụt qua.

Gần đây, Cố Khanh Khanh thường xuyên đến chỗ Hứa Niệm chơi, hai nhà gần nhau nên cũng tiện.

Bụng của Hứa Niệm đã rất lớn, nữ quân y nói rằng cô sẽ sinh trong vài ngày tới, dặn cô đi lại nhiều hơn để giảm bớt đau đớn khi sinh.

Hôm nay, Cố Khanh Khanh dìu Hứa Niệm đi bộ chậm rãi trên con đường nhỏ. Bụng của hai người phụ nữ đều trông rất rõ ràng, Cố Khanh Khanh mang thai đôi, trông như đang mang thai được năm tháng.

“Gần đây anh Trạch mỗi ngày phải chạy về nhà mấy lần sợ chị đột ngột muốn sinh...” Chưa nói hết câu, nụ cười trên khuôn mặt cô đông cứng lại, tay nắm c.h.ặ.t t.a.y của Cố Khanh Khanh cứng đờ.

“Chị A Niệm?” Cố Khanh Khanh thấy sắc mặt chị ấy không ổn, hỏi: “Chị làm sao vậy?”

“... Chị có khả năng sắp sinh rồi,” Hứa Niệm thở dài, thấy em ấy có phần luống cuống tay chân, cô cố nén cảm giác co rút và cơn đau co thắt, nói: “Đừng lo lắng Khanh Khanh, dìu chị đến trạm y tế, đi từ từ thôi.”

Cố Khanh Khanh lo lắng như lửa đốt, cô chỉ muốn cõng chị ấy chạy thẳng đến trạm y tế. Nhìn bụng mình rồi bụng chị ấy, cô đành ngoan ngoãn dìu chị ấy đi từ từ. May là đi dạo xa nhà, đến trạm y tế chỉ có khoảng mười mấy phút.

Hứa Niệm đã được các nữ quân y đưa vào phòng mổ. Triệu Trạch vốn đang làm nhiệm vụ cùng đồng đội đào hầm, Cố Khanh Khanh nhờ một chiến sĩ đi gọi anh ấy về.

“Khanh Khanh, A Niệm đâu rồi?!” Triệu Trạch toàn thân lấm lem bùn đất, mồ hôi chảy ròng ròng, trên người còn đeo một cái hòm thuốc.

Cố Khanh Khanh ngồi xuống ghế bên cạnh, thở nhẹ một hơi: “Đang trong phòng mổ, yên tâm, không sao đâu, một lát nữa anh sẽ làm cha rồi.”

Triệu Trạch sao có thể yêu tâm cho được, có câu nói phụ nữ sinh con như bước một chân vào cửa quỷ môn quan. Huống chi trình độ y tế trên đảo so với bệnh viện tỉnh Nam Dương không thể so sánh với nhau được.

Anh đi đi lại lại bên ngoài sảnh làm Cố Khanh Khanh cũng hồi hộp theo, không khí khẩn trương, căng thẳng bao trùm.

May mà mọi người đã làm xong nhiệm vụ, Sở Đại biết cô ở đây liền tới ngay. Thấy cô ngồi trên ghế, tay nắm chặt thành ghế, tay kia nắm chặt đặt lên ngực, anh không để ý đến bùn đất trên người bước đến rót cho vợ một ly nước.

“Khanh Khanh.” Anh ngồi xổm dưới đất đối diện vợ, mặt mày nhu hòa liên tiếng: "Đừng sợ, uống chút nước trước đã.”

“Anh ơi.” Cố Khanh Khanh thấy sự xuất hiện của anh hận không thể nhảy vào lòng anh ngay lập tức, nãy giờ cô cố gắng tỏ ra bình tĩnh lúc này tất cả tan biến.

“Không sao đâu.” Sở Đại nhẹ nhàng an ủi: “Quân y ở đây đều được điều từ bệnh viện quân khu.”

Nghe anh nói xong, người con gái cầm cái ly tráng men nước mắt rơi không ngừng: "Bệnh viện quân khu cũng giống anh Trạch chỉ biết cắt mổ, đâu có biết đỡ đẻ.”

Anh nghe xong không hiểu sao lại buồn cười, cố gắng đè nén vào trong lòng: "Người nhà quân nhân sinh con đều đưa đến bệnh viện quân khu. Bệnh viện quân khu không phải bệnh viện dã chiến, cái đó mới là nơi giống anh Trạch ở chiến trường cắt mổ khẩn cấp.”

Triệu Trạch đang đi đi lại lại như con ruồi không đầu bay tứ tung, nghe đôi vợ chồng nói chuyện, bất đắc dĩ la lên: “Này tôi đâu phải chỉ biết ở bệnh viện dã chiến cắt mổ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-288.html.]

La lên xong anh cảm thấy bớt lo lắng hơn một nửa, kéo ghế ngồi ngay trước cửa phòng mổ, nhìn chằm chằm cánh cửa sáng đèn bên trong.

Sở Đại đứng dậy để Cố Khanh Khanh dựa vào eo mình, anh nắm c.h.ặ.t t.a.y phải của cô, âm thầm ủng hộ cho vợ.

May là Hứa Niệm sinh nở thuận lợi, sau hơn bốn mươi phút, tiếng khóc trẻ con vang dội, nữ quân y bế em bé ra.

Cửa vừa mở, thấy Triệu Trạch đứng ngây ngốc ngoài cửa làm bọn họ giật mình: “Quân y Triệu ..."

Triệu Trạch vội đứng lên, nhìn chằm chằm vào đứa trẻ được quấn trong chiếc khăn màu xanh quân đội không chớp mắt.

“Là con trai, nặng ba cân hai lạng, sinh vào 12 giờ 23 phút trưa nay, tôi bế đi tắm trước, anh vào thăm chị dâu đi, anh chị nhanh nghĩ tên cho em bé nhé!" Nữ quân y nói xong là bế đứa trẻ đi.

Triệu Trạch nhón chân, muốn nhìn thêm một chút mà không được. Cố Khanh Khanh được Sở Đại dìu đến, hỏi: “Giờ có thể vào thăm chị A Niệm được không?”

“Nữ quân y vừa nói là được.” Triệu Trạch quay vào phòng bệnh.

Sở Đại đứng ở cửa, nói với Cố Khanh Khanh: “Em vào đi, anh đợi ở đây.”

Cô gật gật đầu, lòng lo lắng cho Hứa Niệm không yên phải vội vào trong xem tình hình của chị ấy.

Trên giường bệnh, tóc dính bết vào mặt, Hứa Niệm trông rất yếu.

Triệu Trạch đứng ngây ra không biết làm gì bị Cố Khanh Khanh đẩy anh ra, cô hỏi Hứa Niệm: “Chị A Niệm, chị cảm thấy thế nào? Có đói không? Em về nhà nấu canh gà cho chị nhé?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Hứa Niệm từ trong chăn thò tay nắm lấy cổ tay cô, lắc đầu: “Chị không đói, Khanh Khanh, em ở lại nói chuyện với chị một lúc nhé.”

Triệu Trạch lúc này mới tỉnh táo lại: “A Niệm, anh đi nhờ lão Chu hầm canh xương bồi bổ cho em, em đợi anh một lát ha!"

Nói xong, anh chạy ra ngoài, rời khỏi trạm y tế mà cứ như đi trong sương mù, đầu óc mơ hồ.

Một lát sau, anh mới nhận ra mình đã làm cha rồi! Trong lòng dâng lên niềm vui sướng không thể tả nổi.

“Khanh Khanh, em giúp chị lấy ly nước được không? Chị khát quá.” Giọng Hứa Niệm yếu ớt.

“Được, được, em lấy ngay.” Trong phòng bệnh không có nước ấm, Cố Khanh Khanh vội ra ngoài, bắt gặp ánh mắt hỏi han của người đàn ông ngoài cửa, cô khẽ gật đầu ra hiệu không có gì đáng ngại.

Cô lúng túng rót nửa ly nước, cầm thêm một cái ly nước, đổ qua đổi lại cho đến khi nhiệt độ nước ổn rồi cô mang vào cho Hứa Niệm.

Hứa Niệm uống từng ngụm nhỏ, Cố Khanh Khanh không vội vàng, chờ chị ấy uống xong thì lấy cái ly để lên tủ đầu giường.

Loading...