Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 287
Cập nhật lúc: 2025-03-27 20:52:16
Lượt xem: 9
“Khanh Khanh, toàn ăn ké nhà em, sao mà không biết xấu hổ như vậy được." Bạch Đào thở dài.
Cố Khanh Khanh chỉ cười xua tay: “Chuyện nhỏ thôi mà, nhà em có nhiều cho nhà chị một ít nếm thử. Đều là gia đình quân nhân phục vụ cho quốc gia, đổi người khác em không cho đâu.”
Bạch Đào mấp máy môi, vốn định hỏi em ấy không ghét Vu Thành và em gái Vu Nguyễn sao? Nhưng khi cô thấy nụ cười trên mặt em ấy thì cô đã hiểu, từ khi Vu Nguyên rời đảo, chuyện đó đã qua rồi.
Cô cảm kích gật đầu: “Khanh Khanh, cảm ơn em.”
Cố Khanh Khanh không nói nhiều, chỉ quay vào phòng khách lấy cái bọc nilon, bỏ đầy ớt hái từ vườn rau: “Thật ra em biết nhà chị không có ăn cay."
Bạch Đào mắt tròn xoe, rồi cũng bật cười: “Đúng, chị chỉ muốn tìm cớ nói chuyện với em, chị sợ vì Vu Nguyên mà chúng ta xa cách.”
“Cô ta là cô ta, chị là chị, hai người khác nhau em không phân biệt được sao?" Cố Khanh Khanh buộc chặt túi nilon đưa cho chị ấy: "Cái này xào với thịt ăn ngon lắm, chị làm thử ăn đi, ngẫu nhiên đổi khẩu vị ăn cay cũng hay."
Bạch Đào nhìn, cười cười.
“Chị Đào à, chị cười gì vậy?” Cố Khanh Khanh khó hiểu.
“Không, chị thấy Sở doanh trường thích em đúng là điều tất nhiên, chị mà là đàn ông chị cũng sẽ tìm cách cưới được em vào nhà.”
“Phải không.” Cố Khanh Khanh có chút đắc ý: “Em cũng nghĩ vậy đó, Sở Đại nhặt được bảo bối đó mà.”
“Đúng rồi.” Không biết từ khi nào Hứa Niệm xuất hiện sau lưng hai người họ, cười dịu dàng: “Hai chị có thể làm bạn với em cũng là nhặt được bảo bối. Bảo bối à, chị về nhà ngủ trưa trước nha, cháu em cứ đạp chị mãi thôi, chị chịu không nổi."
“Được, được, được.” Cố Khanh Khanh không giữ người lại: “Tối mai người trong Binh Đoàn đều đến ăn cơm, chị đừng quên đến sớm giúp em lên thực đơn đó.”
“Được.”
Đợi mọi người đi rồi, Cố Khanh Khanh vào phòng khách sắp xếp lại đồ, cô thấy Thẩm Tuy gấp gọn bao tải buộc gọn thành từng bó, cô nói: “A Tuy, để vào phòng chứa đồ linh tinh đi, sau này không chừng còn dùng.”
Nói là phòng chứa đồ linh tinh thực ra là khoảng trống dưới cầu thang sau phòng khách, bình thường có thể để vài thứ.
Sở Đại rửa xong bát, lau khô tay hỏi vợ: “Em có mệt không? Có muốn ngủ chút không?”
“Không mệt, anh ơi, em muốn ăn đào vàng đóng hộp.” Cố Khanh Khanh cười hì hì nhìn Sở Đại.
Sở Đại không hỏi vợ có phải chưa no không, trực tiếp đi đến tủ lấy hộp đào vàng, mở ra: “Anh đi lấy muỗng.”
“Đổ vào chén đi, cho A Tuy nếm thử hương vị."
“Không cần, chị ăn đi.” Thẩm Tuy từ phòng chứa đồ ra, lắc đầu với từ chối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-287.html.]
Sở Đại cười khẽ, biết cậu bé sợ mình ăn thì phần chị gái ít đi chú trẻ con mà sao có thể không muốn ăn được.
“Thử chút đi, cho em nửa hộp vì vừa mới ăn sủi cảo, một hộp chị em ăn không hết. Sau này muốn ăn em tự lấy trong tủ, ăn hết rồi chúng ta mua thêm là được.” Sở Đại vốn là người tỉ mỉ, hiểu được chỗ cậu nhóc mẫn cảm.
Mang từ bếp ra hai cái chén, trong chén là những miếng đào vàng ngọt lịm, đưa bát và thìa cho cậu bé, anh nói: “Tự mang vào phòng ăn, làm bài tập chút rồi ngủ nửa tiếng, đúng giờ phải dậy đến trường.”
Thẩm Tuy ngoan ngoãn làm theo, mang chén lên lầu.
Cố Khanh Khanh cũng được chồng ôm vào phòng ngủ, để vợ ngồi trên giường, bản thân anh ngồi ghế bên cạnh.
Chén sứ được anh đặt trên bàn, tay phải cầm thìa đút vợ ăn, Cố Khanh Khanh thuận thế đặt chân lên đầu gối anh, một tay anh chầm chậm xoa bóp.
“Triệu Trạch nói thời gian tới trên đảo có một nhân vật lớn đến, có thể ảnh hưởng đến lựa chọn của A Tuy.” Anh tựa vào lưng ghế, giọng lười biếng nói chuyện phiếm với vợ.
Cố Khanh Khanh uống mấy ngụm, lắc đầu: “Anh cũng thử đi. Đây là chuyện tốt nha, nếu nhân vật lớn ấy chỉ dẫn phương hướng mà A Tuy chưa từng tiếp xúc qua, từ hiểu biết xong rồi thích, không phải vậy tốt sao?"
Người đàn ông khẽ gật đầu, uống một ngụm nước đường, cảm giác ngọt ngào dính dính anh không thích lắm, lại múc một thìa trái cây đưa vào miệng vợ, tay không ngừng xoa bóp chân giúp vợ, chậm rãi và đều đặn.
“Ngày mai anh được nghỉ một ngày, nhóm thứ hai lên đảo trực rồi, tranh thủ nhiều người chúng ta ngăn phòng khách trên lầu, quét lại tường rồi chuyển hai cái giường và hai cái tủ từ nhà trống sang là được.”
“Đều nghe anh.” Cố Khanh Khanh dựa vào đầu giường, ăn no nên buồn ngủ, ngáp dài mấy cái: "Chiều anh còn phải đi đào kho đúng không? Anh có cần nghỉ chút không? Khi nào anh dậy gọi em, em tiện đường đi cùng anh đến nhà mẹ Tiểu Hoan. Em mang vải sang để nhờ chị ấy may cho anh và A Tuy mỗi người hai bộ quần áo. Lần trước chị Đào Tử mang đến một mảnh vải, em mang đi luôn làm cho Tiểu Dương bộ quần áo.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Sở Đại nghe ra vợ đã lên kế hoạch hết rồi, cười hỏi: “Em không may quần áo mới? Anh đã có quần áo mặc rồi, không cần lo cho anh.”
“Quần áo anh vá rồi lại vá. Vải có dư mà anh, chúng ta có phiếu vải có thể mua nữa, chỗ anh trai còn gửi đến, cha cũng gửi nhiều lắm. Em giữ lại một ít để dành làm quần áo cho con rồi. Anh nghe em, làm xong rồi anh mặc là được."
“Được, đều nghe em.” Sở Đại bật cười thành tiếng.
Cố Khanh Khanh ăn xong đào vàng quay người nằm xuống giường ngủ một lát, còn nam nhân thì đi rửa chén, xong lại vòng về ngồi trên ghế.
Anh tựa đầu vào lưng ghế, hơi ngả ra sau, liếc mắt nhìn vợ, thấy em ấy đã ngủ, anh khoanh tay cũng nhắm mắt lại.
Ngủ hơn nửa tiếng, Cố Khanh Khanh dậy uống nước, Sở Đại gấp gọn chăn, hai người cùng ra khỏi nhà.
Đưa Thẩm Tuy vào trường, Cố Khanh Khanh đi bên cạnh anh, nhận lấy vải anh cầm trong tay: “Anh đi đào kho đi, chú ý an toàn nha! Em đến chỗ mẹ Tiểu Hoan, tối nhớ về ăn cơm.”
“Ừ.” Sở Đại khẽ gật đầu nhìn vợ, vì ở ngoài không tiện thơm vợ một cái, anh đưa tay xoa đầu: "Tối muốn ăn trái cây gì, sơn trà không?"
“Anh xem có cái gì thì hái cái đấy, anh mang về cái gì em ăn cái nấy."
“Được.” Nam nhân lại đặt tay lên bụng vợ, dịu dàng nói: “Ngoan ngoãn ở với mẹ, cha đi làm nhiệm vụ tối về sẽ mang đồ ăn cho các con.”