Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 286
Cập nhật lúc: 2025-03-27 20:52:13
Lượt xem: 15
Cố Khanh Khanh hơi tựa lưng ra sau, lưng tựa vào đầu gối của Sở Đại, mở bao tải lấy đồ từ bên trong ra.
“Có mật ong, sữa mạch nha, đường đỏ, quýt đóng hộp, đào vàng đóng hộp.” Cố Khanh Khanh vừa lẩm bẩm vừa lấy hết những thứ này ra, còn có một xấp vải dày, hầu hết là màu xanh, đen và trắng, cô hơi ngẩn đầu hỏi chồng: "Còn có hai gói kẹo sữa thỏ trắng, chắc là cha gửi cho anh."
Anh ấy không nói gì, không biết đang suy nghĩ gì.
“Thím ơi!” Vu Dương nghe mẹ nói trưa đến nhà a thím ăn sủi cảo thịt heo thì vui lắm, bước chân vui vẻ chạy vào: “Con đến rồi nè!”
Cố Khanh Khanh chuyển sự chú ý sang Vu Dương, Vu Nguyễn về rồi, cậu bé chẳng những không buồn mà còn có vẻ hoạt bát hơn trước.
“Tiểu Dương đến rồi, thím cho con ăn kẹo.” Cố Khanh Khanh cười tươi, không lấy kẹo sữa thỏ trắng trong bao mới mà lấy trong người chồng ra nhét vào tay Vu Dương.
Vân Mộng Hạ Vũ
Vu Dương cười tươi như hoa, Bạch Đào lắc đầu: “Khanh Khanh à, sau này đừng cho nó ăn kẹo, nhà chị còn nhiều lắm, đều là em cho đấy. Kẹo đắt lắm, cần tiền còn cần phiếu, em giữ lại nhà mình dùng đi."
Thật ra cô cũng không hiểu tại sao chỗ nhà họ Sở trữ nhiều kẹo như vậy. Còn cả Sở doanh trưởng, đàn ông con trai mà túi lúc nào cũng có kẹo. Ban đầu cô nghĩ là cất đó để cho Khanh Khanh ăn, kết quả rất nhiều lần cô ấy anh ấy ăn kẹo.
“Không sao, trẻ con ăn chút kẹo thôi mà.” Cố Khanh Khanh vịn tay người đằng sau, từ từ đứng dậy, lại nhét hai viên kẹo cho Hứa Niệm: “Chị A Niệm, chúng ta đi nấu sủi cảo đi, đến giờ ăn trưa rồi.”
“Được.” Hứa Niệm và Bạch Đào cùng đi vào bếp.
Sở Đại và Triệu Trạch cùng với Thẩm Tuy chuyển hết đồ trong sân vào phòng khách.
Triệu Trạch nói: “Lần này lão Dư không nhét khoai lang, khoai tây vào bao tải gửi đến đây, tôi vẫn chưa thể tin luôn. Một túi đầy thịt khô còn có cả đậu phộng, đậu nành. Nặng trĩu tâm ý đó."
“Muốn về rồi à?” Sở Đại tay ôm mấy hũ mật ong, liếc mắt nhìn anh ta: “Chờ năm sáu bảy tám năm nữa lão Quan về hưu, anh có thể về thăm nhà mẹ đẻ rồi.”
“Thôi, tôi để dành hồi tưởng trong lòng vậy." Triệu Trạch liếc mắt nhìn Thẩm Tuy và Vu Dương đang cố gắng khiêng bao tải đi phía sau, hỏi: “Nghe nói cậu muốn ngăn phòng khách trên lầu thành hai phòng?”
“Ừ.” Sở Đại cất hũ mật ong và sữa mạch nha vào tủ trong phòng khách, đóng cửa tủ lại: “Nhà bây giờ có ba đứa trẻ rồi, sau này không chừng còn thêm, phải chuẩn bị trước thôi.”
“Hai người thật sự coi Thẩm Tuy như con ruột mà nuôi nhỉ.” Triệu Trạch cười: “Cũng tốt, tôi nghe thầy Hàn nói Thẩm Tuy nhà cậu thông minh lắm nhá, bài đọc một lần là nhớ rồi, sau này nếu chỉ làm một quân nhân bình thường thì đáng tiếc quá."
“Thêm một đoạn thời gian nữa sẽ đến một nhân vật lớn, nói không chừng là cơ duyên của đứa nhỏ này đấy.”
Triệu Trạch thần thần bí bí, Sở Đại muốn hỏi rõ mà người đã chạy ra ngoài sân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-286.html.]
Nam nhân hơi nhướng mày, liếc nhìn cậu bé đang chuyển thịt khô vào phòng khách chờ Triệu Trạch phân phát, ban thân anh cũng thấy tiếc nếu cậu nhóc này ra tiền tuyến đánh giặc.
Phòng khách trên lầu chứa một số sách quân sự mà anh mang từ quân khu về, toàn bộ là những thứ khi anh con nhỏ Sở Uyên nhét đầy trong nhà, mấy hôm nay Thẩm Tuy có lật ra xem.
“Anh ơi?” Cố Khanh Khanh thò nửa đầu ra từ bếp: “Sủi cảo chín rồi, anh có thể vào mang ra bàn giúp em không?”
Sủi cảo vừa ra lò nóng hổi đựng trong một cái nồi nhôm lớn, ba bà bầu không ai dám động.
“Đến đây.” Sở Đại thu lại ánh mắt nhìn cậu nhóc, giọng nói mang theo chút lười biếng.
Trưa nay ăn sủi cảo nhân hẹ tôm và nhân thịt heo cải thảo, Cố Khanh Khanh lấy thêm một nắm củ cải chua.
Sở Đại mang ra chai giấm và xì dầu, nói với Triệu Trạch: “Muốn ăn gì thì tự pha.”
“Biết rồi, nào dám phiền Sở doanh trường đích thân ra tay.” Triệu Trạch không động vào giấm, lấy xì dầu đổ một ít vào chén.
Thấy Cố Khanh Khanh ăn uống ngon lành, anh trêu: “Trước đây A Niệm nhà tôi mang thai nôn mửa dữ dội, người gầy đi thấy rõ, còn Khanh Khanh nhà cậu thì ngược lại, ăn uống càng lúc càng thấy ngon miệng nha!"
“Ăn được là phúc.” Sở Đại chỉ nói một câu như thế.
Triệu Trạch vốn muốn nói thêm gì đó mà thấy có Bạch Đào và Vu Dương ở đó, anh hơi ngại.
Nếu chỉ có nhà Sở Đại, đùa gì cũng được dù gì đã quen thân rồi, bây giờ có người ngoài nên không tiện.
Vu Dương ăn rất ngon, một chén rồi một chén, ăn xong mắt dán vào trong nồi, ánh mắt trông mong, thấy Bạch Đào có chút ngại, Cố Khanh Khanh đứng dậy lấy chén của Vu Dương, cười tươi múc thêm sủi cảo cho cậu bé:
“Tiểu Dương ăn nhiều vào, ăn nhiều mau lớn, không đủ no thì nói với thím, còn nhiều lắm!"
“Cảm ơn thím!” Vu Dương nhìn mẹ, thấy mẹ cười gật đầu thì yên tâm nhận lấy chén ăn tiếp.
Sủi cảo nhà thím Khanh Khanh vừa to vừa ngon, ngập thịt, cắn một miếng dầu chảy ra. Không giống nhà mình, sủi cảo gần như chỉ có vỏ thôi.
Ăn xong, Triệu Trạch giúp dọn bàn để Sở Đại đi rửa chén. Anh theo lời Cố Khanh Khanh phân chia đồ gửi từ Binh Đoàn thành mười lăm phần, dự định lát nữa mang cho các anh em.
Bạch Đào vốn không có phần, Cố Khanh Khanh đưa cho chị ấy một dải thịt khô để mang về cho đứa nhỏ ăn. Chị ấy cự tuyệt nhiều lần cô dứt khoát đưa cho Vu Dương để nhóc con mang về nhà.
Vu Dương thấy có thịt liền chạy, làm Bạch Đào tức đến đỏ mặt.