Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 285

Cập nhật lúc: 2025-03-27 20:52:11
Lượt xem: 14

Ba người phụ nữ vừa ăn vừa trò chuyện về những chuyện trên đảo, Bạch Đào cũng dần thả lỏng người.

“Vải dệt của em hôm nay chắc cũng tới rồi, chiều em đi tìm mẹ Tiểu Hoan may hai bộ quần áo, đúng lúc chị có để ít vải ở chỗ em, chúng ta cùng đi nhé?”

“Đó là để cho A Tuy nhà em.” Bạch Đào cắn miếng dưa chua giòn, nói nhỏ: “Đã cho em rồi sao có thể lấy lại.”

“Vậy được, em nhờ mẹ Tiểu Hoan may xong rồi gửi lại cho con chị, như vậy là được rồi chứ.” Cố Khanh Khanh không muốn vòng vo, nhìn vào bụng Hứa Niệm: “Chị Niệm Niệm, chị bắt đầu may quần áo cho em bé chưa?"

“Ừ, thời gian này chị ở nhà may vá.” Hứa Niệm hơi ngượng ngùng nói: “Các chị dâu còn cho chị ít quần áo của con nhà họ, nói là họ không còn dùng đến nữa, trong nhà ba bốn đứa con rồi không định sinh thêm, quần áo cũ mà còn mới lắm, sờ vào khá thoải mái.”

“Cũng được, toàn là vải bông sao mà không thoải mái cho được. Tiểu Dương nhà chị hồi bé cũng có nhiều lắm, đứa bé trong bụng này cũng không cần làm đồ mới, nếu em không ngại hay là chị chia cho con em một ít nhé Khanh Khanh?”

“Dạ không cần đâu ạ, nhà em chuẩn bị sẵn cả rồi, hai chị cứ để dành cho đứa nhỏ nhà mình đi ạ!"

“Cũng được.”

Ba người phụ nữ trò chuyện đến hơn mười một giờ mới bắt đầu ra sau vườn hái rau, Cố Khanh Khanh và Bạch Đào hành động tương đối tiện, hai người ngồi xổm bên cạnh vườn rau bàn bạc thực đơn, cuối cùng chọn ăn sủi cảo rau hẹ và tôm bóc vỏ.

Dứt khoát cắt một ít hẹ, hái thêm bắp cải làm sủi cảo nhân thịt heo bắp cải.

Thuyền vật tư đến vừa vặn có ít thịt, thịt đang để dành trong nhà thì ăn luôn, mùa hè thịt dễ hỏng nơi này chỉ có doanh bộ có tủ lạnh lớn, Cố Khanh Khanh lười đi xa, cô tính hai ngày này ăn xong đã rồi tính.

Khi họ nhào bột, trộn nhân hẹ tôm thì các đồng chí nam đã xong nhiệm vụ, bao lớn bao nhỏ khiêng vào trong sân.

Trần Giải Phóng gọi tất cả người trong binh đoàn đến, gồm cả Sở Đại và Triệu Trạch, không thiếu một ai.

Hơn chục người lần lượt mang đồ chất vào trong sân, ở trong sân giờ đây đầy ắp đồ đạc.

Trần Giải Phóng hướng về phía nhà bếp gọi to: "Em gái à, đồ đã khiêng về hết cả rồi, chúng tôi đi nhà ăn đây."

Cố Khanh Khanh vội vàng chạy nhanh ra, trên tay đều là bột mì: "Không phải chứ, các anh ở lại ăn cơm, trưa nay nấu sủi cảo nhân thịt heo".

“Ngày mai tới nha, mai nghỉ phép còn có thể uống chút rượu.” Một người khác cười nói: “Em gái xem binh đoàn có gửi đậu phộng không, nếu có ngày mai em làm cho anh em chúng tôi hai dĩa nhé!”

Với bọn họ, có rượu, có đậu phộng là vui rồi.

“Được nha, tối mai phải đến đây nhé, em sẽ chuẩn bị sẵn đồ ăn."

“Đến chứ!"

Chào hỏi xong họ lần lượt rời đi, cuối cùng chỉ còn Sở Đại và Triệu Trạch.

“Đây là gì vậy.” Triệu Trạch nhìn mấy bao vải bố dưới đất, không kìm được muốn mở ra: “Khanh Khanh, em nghỉ tay, đến xem đồng đồ này là gì vậy, anh tò mò quá.”

“Đến đây.” Cố Khanh Khanh vừa lúc muốn đi lấy thịt làm nhân sủi cảo, các chị em từ chỗ thuyền vật tư về không đem theo cái gì cả, chẳng lấy một cái gì luôn.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-285.html.]

Nhìn đống bao tải dưới đất, cô cũng không biết nên mở cái nào trước, cuối cùng chọn mở túi mà mình nhờ thuyền trưởng mang lên đảo giúp, gồm gạo, mì, dầu, muối còn có ít thịt, toàn bộ được Sở Đại mang vào.

Rồi mở đến gói hàng của thôn Đại Truân Tử gửi đến.

Bạch Đào rửa tay từ trong nhà bước ra: “Sắp đến giờ tan học rồi của hai đứa nhỏ rồi, Khanh Khanh chị đi đón hai đứa nhỏ về nhé!"

“Vâng.” Cố Khanh Khanh lấy đồ trong bao tải đầu tiên, có rau ngâm đựng trong bình, còn có củ cải, rau khô, cả thịt khô, cá khô cũng có.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hứa Niệm không biết từ khi nào đã theo ra ngoài , cầm chiếc ghế nhỏ cho Cố Khanh Khanh ngồi mở đồ: “Nhà em gửi đồ đến cho em đấy à.”

“Bà nội, mẹ và thím em thương em nhất, sợ em ở trên đảo không có thịt ăn.” Cố Khanh Khanh đôi mắt đỏ hoe, cố nén nước mắt tiếp tục mở gói khác.

Lần này là quần áo trẻ em, mỗi kiểu có hai bộ, hơn nữa đều chuẩn bị một bộ cho bé trai, một bộ cho bé gái. Lòng cô ấm áp lạ thường, người nhà ngóng trông cô sinh cặp long phượng đây mà.

Còn có tã làm từ áo bông cũ, mọi thứ đều được chuẩn bị đầy đủ.

Hứa Niệm nhìn mà ghen tị biết bao nhiêu.

Mở xong đồ từ nhà mẹ đẻ gửi tới, Cố Khanh Khanh mở gói hàng Binh Đoàn Xây Dựng gửi đến, cũng có hai bao, một bao là của Cố Thanh Liệt nhờ Tôn Thục Phân đặt mua ở Cung Tiêu Xã.

Có vải, đường, t.h.u.ố.c lá và rất nhiều đồ ăn vặt.

Trong đó, đường và t.h.u.ố.c lá chắc chắn dành cho người anh em Sở Đại.

Bao còn lại là của Dư Phú Quý gửi, ban đầu tưởng là khoai lang, khoai tây khô linh tinh vì nó nặng quá chừng.

Vừa mở gói hàng ra Cố Khanh Khanh ngẩn người, Sở Đại cũng im lặng không nói gì.

“Gì vậy, cái gì đó?” Triệu Trạch tò mò nhìn, rồi cũng đơ người ra: “Cá khô, thịt khô? Lão Dư này thất kinh phong à?”

Lão ta ngày nào cũng tính toán tiền cơm, tính tính từng hạt gạo, keo kiệt kinh khủng khiếp.

“Còn có một lá thư.” Cố Khanh Khanh lấy tờ giấy ở dưới đáy ra, đọc xong đưa cho Sở Đại: “Là đoàn trưởng Quan và chú Trương ở chỗ quân nhu cùng chú Chu ở chỗ trại nuôi heo góp tiền nhờ chú Dư mua.”

Sở Đại im lặng một lúc, bụp tờ giấy vào tay Triệu Trạch: “Không phải đều cho hai chúng tôi, là phần của mọi người, cũng có phần của cậu. Lát nữa cậu chia ra, gửi cho mọi người nhé!”

Triệu Trạch đọc xong thư, trong lòng ngổn ngang trăm vị tạp trần: “Không ngờ binh đoàn vẫn còn nhớ thương chúng ta, đúng là nhà mẹ đẻ phải khác."

Sở Đại gật đầu nhẹ, ánh mắt nhìn vào đám bao tải còn lại.

Là của quân khu Nam gửi, có ký hiệu quân khu.

Cố Khanh Khanh nhìn anh: “Anh ơi à, anh mở nhé?”

“Em mở đi.” Sở Đại đứng sau vợ, chiếc ghế nhỏ không có lưng tựa, vợ dựa vào chân anh, đỡ mệt hơn.

Loading...