Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 284

Cập nhật lúc: 2025-03-27 20:52:09
Lượt xem: 16

Cố Thanh Thanh khẽ gật đầu, rồi nói với Hứa Niệm: “Xem ra chuyện này không còn gì để nói nữa, Vu Nguyễn sắp phải đi rồi.”

“Đúng vậy, nghe nói suýt nữa thì đẩy ngã Bạch Đào, nếu không có Vu Thành ở nhà thì không biết đã rối loạn đến mức nào rồi.” Có một chị dâu từ khu Nam hạ giọng nói nhỏ.

Nhà chị ấy ở ngay cạnh nhà họ Vu, chị ấy biết rõ Vu Nguyễn là người như thế nào, mỗi lần Vu đại đội trưởng đi dọn kho, nhà cô ta lại bắt đầu ồn ào.

Vu Nguyễn này hay giả vờ ngây thơ chỉ để lừa dối các chị dâu ở khu Đông và khu Tây không biết gì về cô ta, nhờ họ giới thiệu đối tượng, chứ ở khu Nam thì chẳng ai thèm để ý đến cô ta.

Lần này Cố Thanh Thanh cuối cùng cũng hiểu rõ chuyện hôm đó là như thế nào, cô thở dài nói: “Đợi cô ta đi rồi, sau này cuộc sống của chị Đào sẽ dễ thở hơn.”

“Đúng vậy.” Hứa Niệm thấy các chị dâu xách đồ đi tìm người khác trò chuyện, cũng nói: “Người như thế này ở lại đảo là mầm tai họa, suýt nữa còn làm hại cả Trần phó đại đội trưởng của chúng ta.”

Trần Giải Phóng giơ tay đầu hàng: “Thôi thôi, tha cho em đi, em bị mấy người trong binh đoàn cười cả tuần nay rồi đó."

Cố Thanh Thanh cong môi cười: "Anh Giải Phóng, anh nhanh nhanh đi xem họ khi nào giao nhiệm vụ, giúp em bắt họ lại nhé.”

“Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.” Trần Giải Phóng cười vui vẻ chạy đi, bóng dáng biến mất trong rừng dừa xa xa.

Cố Thanh Thanh lôi kéo Hứa Niệm tìm một cái đôn đá để ngồi, Hứa Niệm nhìn đống đồ trên mặt đất, có chút ghen tị: "Chị lên đảo lâu như vậy, người nhà trước nay chưa bao giờ gửi đồ đến.”

Cố Thanh Thanh không để ý nói: “Không có sao nha, chị thích món nào em có thể chia một nửa, hai ta thân thiết mà."

Cô nắm chặt tay, nhẹ nhàng đ.ấ.m chân, gần đây không biết tại sao đi lâu lại thấy mỏi mà rõ ràng bụng mình cũng không to lắm.

Hứa Niệm biết lời nói của cô em này là thật lòng, trong lòng ấm áp lạ thường, lắc đầu: "Em giữ lại đi, chị đến nhà em kiếm chút đồ ăn là được rồi.”

Cố Khanh Khanh không khuyên nữa, nhìn mọi người đi qua đi lại: “Các chị dâu thích mua nhất vẫn là bột mì, xem ra trên đảo người trong binh đoàn vẫn nhiều hơn người từ quân khu chị nhỉ!”

“Cũng không nhất định vậy đâu.” Hứa Niệm cũng đưa tay xuống xoa bóp bắp chân, giọng nhẹ nhàng: “Nhiều chị dâu là người phương Bắc, gả cho đồng chí quân nhân phương Nam, mà việc trong nhà thì theo ý người vợ, ăn cơm ít hơn ăn mì”.

Cô và Cố Khanh Khanh đều là người miền Trung, ăn cả cơm lẫn mì nhưng vì quê nhà cô trồng lúa nước nên ăn cơm nhiều hơn.

Cố Khanh Khanh gật đầu, ánh mắt liếc nhìn Bạch Đào ám chỉ nhìn ba người nhà đang đối diện nhau đằng kia, ngồi thì gần mà cảm giác có vẻ rất xa cách, không ai nói chuyện với ai.

Khi vật tư trên tàu đã được đưa xuống gần hết, thuyền trưởng xuống dưới nói vài câu với Vu Thành, rồi đưa Vu Nguyễn lên tàu.

Vu Nguyễn vừa bước lên boong tàu lập tức có hai đồng chí hải quân mặc đồng phục màu xám đi sát theo phía sau cô ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-284.html.]

Cố Khanh Khanh hiểu rằng đây là muốn đưa cô ta đến quân khu Nam để bắt đầu đợt thẩm tra kéo dài hai tháng.

Không lâu sau tàu khởi hành đi rồi, giương buồm đi xa dần dần biến mất trên mặt biển.

Hứa Niệm thở phào: “Cuối cùng cũng yên tĩnh.”

Cố Khanh Khanh vừa định gật đầu đồng tình thì thấy Bạch Đào làm lơ Vu Thành, bước đến chỗ cô và Hứa Niệm.

“Khanh Khanh.” Bạch Đào do dự một lúc, cuối cùng hỏi: “Chị có thể đến nhà em hái ít ớt cay được không?”

"Vâng? Được chứ.” Cố Khanh Khanh hiểu ý chị ấy, cười gật đầu: “Tất nhiên là được, chúng ta là chị em mà.”

Câu nói này làm cho Bạch Đào vốn căng thẳng mấy ngày nay rơi nước mắt, mấy ngày nay cô mệt mỏi quá, không biết nói chuyện với ai. Mỗi ngày cô cố gắng chống đỡ nấu cơm, đưa Tiểu Dương đi học, về nhà lại phải đối mặt với Vu Nguyễn.

Hôm nay đưa người đi rồi, tảng đá đè nặng trong lòng bấy lâu nay cuối cùng cũng đã tan biến.

Cố Khanh Khanh hiểu tâm trạng của chị ấy, đỡ Hứa Niệm đứng dậy: “Trưa nay mời mọi người đến nhà em ăn cơm, vừa hay người nhà em mới gửi chút đồ đến, khi nào chị đến đón Tiểu Dương, tiện thể đón A Tuy giúp em cùng về ăn cơm nhé!"

“Được.” Bạch Đào không từ chối ý tốt của Cố Khanh Khanh, còn phần Vu Thành, trong nhà ăn có cơm, không đói được.

Ba người phụ nữ vừa trò chuyện vừa đi về phía căn nhà cuối cùng của khu Bắc, đồ để ở bến tàu không sao cả, lát nữa Trần Giải Phóng sẽ lấy về. Dù không có người trông cũng không ai dám lấy táy máy chân tay.

Trời trong xanh không một gợn mây.

Thời tiết rất đẹp, chỉ có hơi nắng.

Ban đầu Sở Đại định trồng nho thành giàn che nắng, sau lại thấy Cố Khanh Khanh thích ngắm hoa trên hàng rào anh liền chuyển vài cây hoa tầm xuân trồng lên giàn.

Hứa Niệm và Bạch Đào ngồi nghỉ ngơi, Cố Khanh Khanh vào bếp pha hai ly nước đường mang ra: “Hai chị ngồi nghỉ ngơi chút đã, giờ còn sớm, lát nữa rồi hẵng đi hái ớt.”

Bạch Đào cầm cốc nước gật đầu, cô vốn không thực sự đến để chuyện hái ớt.

Cố Khanh Khanh tự pha một ly nước đường, còn lấy một chén củ cải chua.

Vân Mộng Hạ Vũ

Đựng trong cái chén to nhất, Hứa Niệm theo phản xạ nuốt nước bọt cái ực.

Mùi chua quá hấp dẫn.

Loading...