Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 283
Cập nhật lúc: 2025-03-27 20:51:51
Lượt xem: 14
“Anh cũng muốn yêu em mà.” Sở Đại bất đắc dĩ rũ mắt: “ Tình cảnh như này không thể yêu em nữa!”
Thời gian này ở cạnh vợ đặc biệt dày vò.
Thấy anh sắp đứng dậy, Cố Khanh Khanh ôm chặt lấy cánh tay chồng mình không buông, nhìn anh đầy tủi thân: “Anh không gần vợ thì thôi, cả con cũng không muốn gần sao?”
Sở Đại vô cùng bất lực: “Anh chỉ đi rửa tay thôi, từ miệng của em sao anh trở thành người đàn ông bỏ vợ bỏ con rồi.”
Cố Khanh Khanh dựa vào lòng n.g.ự.c anh, cười hihi hôn lên cổ anh: “Anh đi đi, em với hai bảo bối ở chờ anh ở đây, anh không được lên lầu ngủ đâu đấy nhé!”
“Ừm, anh nghe em mà.” Sở Đại cảm thấy cô vợ nhỏ của mình từ sau khi mang thai càng thêm dính người, thậm chí còn dính người hơn cả trước đây.
Qua thêm mấy ngày nữa, thuyền chở vật tư cuối cùng cũng đến.
Cố Khanh Khanh và Hứa Niệm hẹn nhau cùng đi ra bến tàu. Hứa Niệm đi đường rất chậm, Cố Khanh Khanh tuy là nôn nóng nhưng phải từ từ đi cùng chị ấy.
“Chị A Niệm à.” Cố Khanh Khanh do dự một lát, ngập ngừng hỏi: “Hay là chị chờ em ở đây đi?”
Hứa Niệm tức giận vỗ nhẹ em ấy: “Em được lắm, hai ngày trước em còn nói em không có ghét bỏ chị đi chậm, mới có hai ngày em đã thay đổi rồi.”
Cố Khanh Khanh thở dài: “Bây giờ chị không nhanh hơn ốc sên là mấy đâu.”
Cô chờ không nổi, cô rất rất muốn biết người nhà gửi gì cho mình.
“Đừng có cười nhạo chị, chờ em mang thai sáu tháng như chị, đến lúc đó em chẳng tốt hơn chị là bao đâu, em còn mang tận hai đứa.” Hứa Niệm tay phải chống eo, không nhanh không chậm đi về phía trước: “Chị nghe anh Trạch bảo, Sở doanh trưởng đi tìm nữ quân y hỏi thăm trong thời gian mang thai cần chú ý những gì. A Trạch còn buồn bực bảo là chồng em không tin vào kinh nghiệm y thuật của anh ấy.”
Cố Khanh Khanh ngượng ngùng giải thích: “Anh ấy hỏi có cách nào để em mang thai không bị rạn ra không?”
Hứa Niệm suy nghĩ một hồi cuối cùng cũng hiểu ra, giọng cô có chút ảm đạm: “Việc này A Trạch đúng là không biết. A Trạch không phải là bác sĩ phụ sản chuyên nghiệp. Lúc trên cơ thể chị xuất hiện mấy vết rạn anh ấy nhìn đến trợn tròn mắt.”
Hiện tại cô đã thấy được rõ ràng, Triệu Trạch chính là không quan tâm. Nếu nói lần đầu làm cha, không phải Sở Đại cũng là lần đầu sao, hơn nữa chính anh ấy còn là một quân y.
Vân Mộng Hạ Vũ
Có lẽ bởi vì muốn giữ thể diện cho chồng mình thế nên sau khi mang thai Hứa Niệm không đi đến khám ở bác sĩ quân y. Vừa rồi Cố Khanh Khanh không nói Hứa Niệm cũng không biết đến việc này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-283.html.]
Thấy Hứa Niệm có chút mất mát, nghĩ nghĩ đến Hứa Niệm cũng phụ nữ mang thai, chắc chị cũng xuất hiện những vết rạn, Cố Khanh Khanh nhẹ giọng hỏi: “Ở nhà em còn tận mấy chai, em mang cho chị hai chai để chị dùng nha.”
“Không cần đâu.” Hứa Niệm nở nụ cười ấm áp, “Cảm ơn Khanh Khanh, không cần đâu, chỉ cần đứa nhỏ bình bình an an sinh ra là chị mừng rồi.”
Cố Khanh Khanh ôm lấy Hứa Niệm không lên tiếng an ủi, cô không còn giục chị ấy đi nhanh hơn nữa, cứ từ từ chậm rãi đi cạnh chị ấy.
Hai mươi phút sau rốt cuộc hai người cũng đến được bến tàu. Phần thì các chị dâu nhờ mang nhiều đồ dùng lên đảo, phần thì các đồng chí quân nhân yêu cầu vật tư. Chỗ quân nhu lão Triệu cùng các chiến sĩ ban bếp núc ra giúp đỡ chuyển đồ từ thuyền xuống.
“Khanh Khanh!” Trần Giải Phóng hôm nay không có nhiệm vụ nên bị lão Triệu bắt tới đây giúp đỡ mọi người: “Đây là đồ người nhà gửi cho em này, còn những thứ em nhờ thuyền trưởng mua anh để ở chỗ kia, em xem có thiếu gì không?”
Cố Khanh Khanh vốn dĩ định tự mình lên thuyền tìm, có người giúp đỡ phải đi một chuyến, bớt được bao nhiêu là việc.
Cô đỡ Hứa Niệm đi qua, các chị dâu thấy thai phụ đến thì chủ động nhường đường tươi cười chào hỏi: “Khanh Khanh, người nhà em gửi gì nhiều vậy, em phải kêu thêm vài người mới mang về hết được.”
Cố Khanh Khanh cười lắc đầu: “Em cũng không biết nữa, phải nhìn thử mới biết được.”
Sau khi đi vài bước, Trần Giải Phóng chỉ vào những đống đồ xung quanh mình: “Đây là gửi từ Binh Đoàn Xây Dựng, đây là gửi từ quân khu phía Nam. Này hẳn là đồ nhà mẹ đẻ em gửi tới đi, trên đó có ghi thôn Đại Truân Tử.”
Cô nghe mấy chị dâu bảo phải gọi thêm người mới đem đồ về hết được cô còn tưởng các chị nói đùa chọc cô. Khi cô thấy được đống đồ gửi cho mình cô đứng c.h.ế.t lặng: “Đều là của em ạ? Không có nhầm lẫn đó chứ?”
“Là anh tự mình phân loại ra, Binh Đoàn Xây Dựng gửi anh có thể nhìn nhầm sao? Em xem đi, từ chỗ quân khu đóng hàng gửi trực tiếp lên tàu.”
Trần Giải Phóng thấy em gái nửa ngày không phản lại, cười cười: “Em đừng lo, chờ lát anh nhờ mọi người đem về giúp em, hai ba phút là xong thôi.”
“Vâng.” Cố Khanh Khanh thở phào nhẹ nhõm: “Vậy em mặc kệ nha! Trưa nay anh ăn gì, anh đừng tới nhà ăn qua nhà em ăn đi, em xem Binh Đoàn Xây Dựng gửi đặc sản gì đến em lấy ra nấu cho anh ăn.”
“Ngày mai đi.” Trần Giải Phóng ngồi xổm xuống dưới, chỉ tay về phía gói hàng, kéo nó về phía mình: “Cái túi này có lẽ là do lão Dư gửi tới. Mà Binh Đoàn thì có đặc sản gì chứ, anh đoán chỉ có thể là khoai lang với khoai tây thôi.”
Cố Khanh Khanh và Hứa Niệm liếc nhìn nhau, hai người vui vẻ lắm.
Đúng thật là như vậy, ở Binh Đoàn Xây Dựng trừ bỏ khoai tây, khoai lang thì cũng chỉ có bí đỏ, khoai sọ và củ cải,... Nói chung là những thứ lương thực ăn chắc bụng.
Ở ngoài bến tàu rất ồn ào náo nhiệt, Hứa Niệm nhanh mắt nhìn thấy Bạch Đào, cô vỗ vỗ nhẹ lên mu bàn tay Cố Khanh Khanh: “Chị Đào Tử của em ở đằng kia kìa, sao em không qua chào hỏi chị ấy một tiếng?”
Nghe ra được chị A Niệm chọc mình, Cố Khanh Khanh quay đầu nhìn sang, bên cạnh Bạch Đào là Vu Thành và em gái Vu Nguyễn, trên tay cô ta cầm một cái tay nải màu xanh