Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 282
Cập nhật lúc: 2025-03-27 20:51:49
Lượt xem: 12
“Chắc là không có việc gì, chuyện này anh cũng không tiện hỏi.” Triệu Trạch gắp một miếng gừng bỏ vào miệng nhai nhai, sắc mặt anh đột ngột thay đổi, khó khăn nuốt xuống.
“Hiện tại khẩu vị hai người nặng đến như thế sao?” Triệu Trạch không hiểu nổi mùi vị này làm sao mà ăn?
Hứa Niệm đang ăn ngon lành, nghe vậy thì giật mình: “Không phải ăn rất ngon sao? Khanh Khanh, em nếm thử đi.”
“Vâng.” Cố Khanh Khanh cũng cầm đũa gắp một miếng gừng bỏ vào miệng, vị gừng chua chua giòn giòn lại xen lẫn vị cay, vừa chua vừa sảng khoái.
“Ăn rất ngon nha.” Cô mờ mịt gắp cho Sở Đại một miếng.
Sở Đại nhìn Triệu Trạch đang lắc đầu ra hiệu cho mình, lại nhìn ánh mắt mong đợi của cô vợ nhỏ, chậm rãi gắp miếng gừng ở trong chén đưa lên miệng.
Triệu Trạch tay đưa lên che trán không nỡ nhìn thẳng.
Sở Đại cắn một ngụm, thực sự bị choáng váng.
Anh thích ăn chua, nhưng chua đến ê răng hòa với vị cay nồng này ăn không nổi, khó chịu quá, cảm giác như cổ họng mình đang có một lò lửa.
Sở Đại im lặng nuốt hết miếng gừng vừa chua vừa cay nồng xuống bụng, thấy vợ còn đang nhìn mình anh đổi chủ đề: “Vừa rồi không phải đang nói đến Bạch Đào sao? Buổi sáng nay anh thấy sắc mặt của Vu Thành rất kém. Anh cho rằng hắn không đành lòng đuổi em gái ra khỏi đảo muốn tìm chỉ đạo viên xin chỉ đạo viên nể tình, vậy mà đến hôm nay vẫn không thấy nói năng gì, thậm chí còn đến xin lỗi anh nữa.”
“Hả?” Cố Khanh Khanh đang định gắp cho anh thêm một miếng nữa nhưng bởi vì quá sốc nên cô bỏ vào miệng mình: ‘Hay chị Đào Tử nói gì với anh ấy nhỉ? Cũng không phải đâu, em thấy anh ấy thiên vị em gái mình hơn nhiều, chắc không chịu nghe chị Đào Tử nói đâu.”
“Chuyện này anh không rõ lắm.” Sở Đại gắp một con cua bỏ vào chén mình, anh sợ vợ gắp thêm gừng vào chén của mình.
Hứa Niệm nhíu mày lại: “Chắc chắn là có liên quan đến Bạch Đào rồi bằng không cô ấy cũng sẽ không đi phòng y tế để gặp quân y đâu. À, chẳng lẽ sáng nay Vu Nguyễn đánh cô ấy sao? Không thì sao Vu Thành lại có phản ứng như vậy được.”
Cố Khanh Khanh nhai miếng gừng chua trong miệng, vị chua cay ngập khắp khoang miệng: ‘Chị có nhớ sáng nay lúc chị ấy đưa Tiểu Dương đi học không? Đúng là lúc đó có cái gì đó là lạ rồi, lúc đó chị ấy đi rất vội, Tiểu Dương nữa, cả người Tiểu Dương cứ run run.”
Bây giờ nghĩ lại, cô mới cảm thấy có vấn đề, Bạch Đào không phải là người hấp tấp, cô còn tưởng Vu Dương khóc nhè không chịu đi học.
Hứa Niệm cảm thấy hai người đàn ông không thèm chú ý đến việc này, cũng lắc đầu: “Dù sao thì qua ba bốn ngày nữa Vu Nguyễn cũng đi về đất liền rồi, cô ta không lăn lộn được bao lâu nữa đâu.”
Cố Khanh Khanh nghĩ nghĩ, hy vọng là mọi chuyện đều suôn sẻ.
Đêm xuống.
Vân Mộng Hạ Vũ
Thẩm Tuy ngồi trên lầu làm bài tập một mình, Sở Đại rửa sạch sơn trà để sẵn trên bàn cho vợ. Cố Khanh Khanh vươn tay lấy một quả: “Anh tìm được sơn trà sao?”
“Không phải em muốn ăn sao?” Sở Đại lấy một chai thủy tinh ở trong ngăn kéo tủ đầu giường, ngồi xuống bên cạnh cô.
“Em vén áo lên.” Chân mày người đàn ông hơi nhíu lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-282.html.]
“Hả?” Cố Khanh Khanh đang vui vẻ cắn sơn trà, nghe được lời này cả người chui tọt vào trong chăn, dùng chăn quấn mình lại, cúi đầu, đôi mắt ngập nước trốn sau chăn bông.
“Đồng chí Sở Đại, bây giờ anh đã làm cha rồi, có cái gì thì anh phải tận lực chịu đựng đi, đừng làm hai bảo bối bị thương.” Giọng điệu của Cố Khanh Khanh mang ngữ khí lên án, than thở: “Em nghe nói ba tháng đầu không thể quan hệ vợ chồng được đâu, huống chi em còn đang mang thai tận hai đứa.”
Nghe giọng vợ bất bình như vậy, giọng điệu còn mang theo sự hờn dỗi, Sở Đại chỉ biết vỗ trán, gãi gãi đầu.
Anh buồn cười nhìn vợ: “Em nghĩ đi đâu vậy?”
“Hôm nay quân hạm cập bến, trước đó anh nhờ Chử Chiêu mua giúp anh mấy món đồ.”
Nói rồi, anh mở nắp chai, ra hiệu cho vợ qua đây.
Đáy mắt Cố Khanh Khanh mang theo tia hoài nghi: “Cái này là anh nhờ anh ấy mua?”
Cơ thể tò mò thò qua.
“Đúng vậy.” Sở Đại đem người ôm trong ngực, đổ chất lỏng trong chai ra tay: “Anh hỏi các nữ quân y trong trung tâm y tế, mọi người đều nói dầu oliu ngăn ngừa vết rạn da.”
Nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của vợ, anh bình tĩnh xoa xoa lòng bàn tay, để cho cô vợ nhỏ ngồi dựa vào lòng n.g.ự.c anh, đầu dựa vào cánh anh: “Là mấy vết rạn sọc đỏ trắng xen kẻ mà em sợ đấy!”
Cái này thì Cố Khanh Khanh biết, cô tự giác vén quần áo lên, ngoan ngoãn nói: “Anh bôi đi.”
Tiếng cười trầm thấp của người đàn ông cứ quanh quẩn bên tai làm cho lòng cô như được ngâm trong hủ mật. Anh nghiêng người, cúi đầu, động tác cực kỳ cẩn thận và tỉ mỉ, Cố Khanh Khanh dựa vào trong lòng anh, nghe từng nhịp đập con tim anh.
Một lát sau, Cố Khanh Khanh mở miệng hỏi, “Sao anh lại nghĩ đến chuyện mua cái này cho em bôi vậy?”
Sở Đại cũng không biết vì sao lúc đó mình có thể mặt dày mà đi hỏi nữ quân y chuyện trong thời gian mang thai cần chú ý tới những việc gì. Rồi anh còn hỏi cách xử lý vết rạn trong giai đoạn mang thai. Chắc có lẽ từ sâu thẳm bên trong anh, anh không muốn vợ anh phải chịu bất cứ thiệt thòi nào.
Nữ quân y nói với anh hơn một tháng đầu những vết rạn vẫn chưa xuất hiện, phải đến tháng thứ năm thứ sáu nó mới xuất hiện. Anh chính là sợ em ấy vào tháng năm tháng sáu của thai kỳ khi thấy những vết rạn này sẽ khóc nhè.
“Bởi vì anh biết vợ anh ngoài miệng không nói nhưng trong lòng vẫn rất yêu cái đẹp nha.” Sở Đại kéo vạt áo vợ xuống, cẩn thận đóng nắp chai, bởi vì tay bị dính dầu nên anh không dám chạm vào em ấy: “Chử Chiêu mang mười chai tới đây, mỗi ngày em tắm rửa sạch sẽ xong anh sẽ xoa dầu oliu cho em.”
Cố Khanh Khanh trở mình, ôm lấy cổ người đàn ông, cọ cọ chóp mũi với anh ấy: “Anh ơi, anh thật là tốt.”
Đôi mắt đen nhánh của anh nhìn cô không chớp mắt, hàng mi cong dài dưới ánh đèn vàng cong như chiếc quạt.
Cố Khanh Khanh đưa tay chạm vào hàng mi anh.
Đôi mắt anh tối sầm lại, bỗng nhiên anh mở miệng: “Chúng ta phân giường ra ngủ đi.”
Cố Khanh Khanh thu hồi tay lại, méo miệng: “Anh không còn yêu em nữa rồi.”