Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 280
Cập nhật lúc: 2025-03-27 20:51:45
Lượt xem: 8
Cố Khanh Khanh thật sự tìm được hạt giống dưa chuột trong bọc giấy báo cũ. Lại lấy thêm một cái rổ tre rồi mới đi ra trước sân.
Hứa Niệm vốn đang ngồi dưới giàn hoa leo đợi cô, thấy Cố Khanh Khanh ra thì cũng cô đi theo ra sân sau.
Dụng cụ đầy đủ rồi rìu, cuốc và con d.a.o mài sắc để một góc trong vườn của nhà Cố Khanh Khanh.
“Em mượn mấy cái này từ chỗ quân khu?” Hứa Niệm giật mình sửng sốt.
“Em nhờ thuyền trưởng mang đến, có rồi thì không cần phải đi mượn ở quân khu.”
Cố Khanh Khanh lấy cái cuốc ra đào măng: “Lần trước A Tuy mượn một cái cuốc mang về dùng mới mười ngày đã muốn sứt cán. Em nhờ thuyền trưởng mang đến ba cái, đền một cái cho quân nhu, còn lại để nhà dùng.”
“Em đúng thật là.” Hứa Niệm cũng đi theo cô vào vườn rau: “Trên đảo có nhiều nhà trồng rau như vậy, ai cũng đi mượn cuốc, đã mượn là không trả về đâu, cho dù không dùng cũng không trả.”
Cố Khanh Khanh ngây ngô gãi gãi đầu: “Nếu làm vậy trong lòng em khó chịu c.h.ế.t mất. Cha mẹ em dạy em không được lợi dụng người khác.”
Hứa Niệm nở nụ cười, vịn tay vào hàng rào tre, nhìn Cố Khanh Khanh đào đất: “Nhà em trồng dưa chuột gần hàng rào tre sao?”
“Vâng, trồng vậy để cho dưa quấn giàn. Cần hạ giàn thì lên núi chặt tre về cắm xuống là được, chỉ là không biết bao giờ mới được ăn.”
“Làm ơn đi.” Hứa Niệm sờ sờ bụng mình nói: “Chắc khi con chị ra đời là có thể ăn được.”
“Chị A Niệm, khi nào bé con nhà chị ra đời nha?”
“Hiện tại đã bảy tháng hơn chắc còn hai ba tháng nữa.” Hứa Niệm vừa dứt lời, thì bé con trong bụng cô đạp mạnh một cái, Hứa Niệm vui vẻ lấy tay xoa bụng mình.
Chị trợn mắt lên, ngạc nhiên nói: “Khanh Khanh, bé con mới đá chị!”
Cố Khanh Khanh “hả” một tiếng vội vàng bỏ cuốc xuống, đi tới, cô phủi bụi trên tay, sau đó mới sờ bụng Hứa Niệm: “Để em xem thử.”
Hứa Niệm bị động tác này của em ấy làm cho buồn cười: “Mấy tháng nữa em cũng có thể cảm nhận động tĩnh của bé con nhà em thôi, hơn nữa em còn có hai đứa.”
“Chị A Niệm, bé con mấy tháng thì bắt đầu đạp chị vậy?” Cố Khanh Khanh chậm rãi xoa xoa bụng Hứa Niệm, hồi hộp chờ cử động của bé con.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-280.html.]
“Đại khái sau năm tháng.” Hứa Niệm thấy bộ dạng cẩn thận của em ấy, khóe miệng cực kỳ ôn nhu: “Kỳ thật bé con rất ngoan, rất ít đá chị. Chỉ có mấy tháng đầu chị nôn nghén nhiều một chút, tanh một xíu thôi cũng không chịu được.”
Cố Khanh Khanh an tĩnh nghe Hứa Niệm nói, sau đó ngạc nhiên ngẩng đầu reo lên: “Chị A Niệm, bé con đá em!!!”
Hứa Niệm mỉm cười gật đầu.
Cố Khanh Khanh lưu luyến thu tay về, lại lần nữa cầm hạt giống lên chuẩn bị gieo giống
Làm xong, cô ngồi xuống hái ít ớt, Hứa Niệm ở bên cạnh nhìn thấy vậy cười nói” “Khanh Khanh, trưa nay chúng ta xào ớt nhé?”
“Cũng được!” con sâu thèm ăn trong bụng Cố Khanh Khanh bị chọc cho tỉnh dậy: “Tiếc là không có trứng bắc thảo, cứ mỗi tết nguyên đán em nhờ bà nội đi đến chỗ đầu thôn mua ít trứng ăn tết. Chú ba của em làm món trứng bắc thảo sốt cay ăn siêu tốn cơm!”
“Chị chưa từng ăn món đó!” Hứa Niệm lắc đầu: “Đừng nói đến trừng bắc thảo, trước đây đây phải là dịp gì đó như lễ, tết mới được ăn trứng gà chứ bình thường không có mà ăn. Đặc biệt là từ sau khi cô gả cho Triệu Trạch, mẹ chồng phòng chị còn hơn phòng trộm, mẹ chồng chị toàn dấu trứng đi để dành cho con trai anh cả ăn.”
Cố Khanh Khanh ngơ ra: “Sao có thể làm như vậy?”
Nói xong, cô lại hái một trái ớt bỏ trong rổ.
“Mẹ chồng chị đã lớn tuổi rồi nhưng mỗi ngày đi ruộng về việc đầu tìm bà ấy làm là đi ra ổ trứng. Bọn họ chẳng bao giờ cho chị tới gần kệ bếp như thể sợ chị lấy hết đồ ăn ngon của gia đình bọn họ.” Lúc ấy, Hứa Niệm thật sự hận mẹ chồng vô cùng, mà hiện tại thì, mọi chuyện đều đã qua rồi: “Mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, em đừng nhìn Bạch Đào có cô em chồng cực phẩm, nhà chồng chị cũng chẳng hơn là bao nhiêu đâu.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Giọng Hứa Niệm hơi trầm xuống: “Khoảng thời gian trước, Triệu Trạch nhà chị đột nhiên bảo muốn mẹ chồng chị tới đây chăm chị ở cử.”
Tay đang hái ớt của Cố Khanh Khanh dừng lại ở giữa không trung, hơi giật mình: ‘Không phải nói đến lúc đó em sẽ chăm sóc chị rồi sao? Tại sao anh ấy nhắc đến chuyện này.”
“Không biết có phải là do mẹ chồng chị gửi thư tới không. Có lẽ anh ấy biết chị không thích người nhà anh ấy cho nên không cho chị xem, đọc thư xong cũng không nói chị nghe.” Hứa Niệm tỏ vẻ không sao nói: “Để được qua đảo phải kiểm tra rất nghiêm ngặt kéo dài mất hai ba tháng. Nói không chừng đến lúc chị sinh rồi mẹ chồng còn chưa lên được đảo đâu.”
“Nhưng mà chị cũng phải kiên định không được đồng ý đâu đó.” Cố Khanh Khanh do dự nói tiếp: “Em thấy em chồng làm yêu làm sách của chị Bạch Đào đến rồi gây chuyện chèn ép chị ấy rất nhiều chứ có giúp ích gì được cho chị ấy đâu. Em thấy quá phản cảm với những nhà chồng thích chèn ép con dâu. Chị xem trên đảo này nhà mấy chị dâu có nhà nào có mẹ chồng đi cùng đâu?”
“Ai nói không phải đâu, cho nên chị mới hâm mộ em, lỗ tai thanh tĩnh, người nhà mẹ đẻ thương em, mà chồng em thì không cần phải nói rồi.” Bỗng nhiên Hứa Niệm có chút sầu muộn: “Cũng may chị lên đảo này có em giúp đỡ, bằng không cũng sẽ sẽ những cuộc cãi vã không ngừng.”
Từ khi Triệu Trạch biết Hứa Niệm mang thai đã đối xử với cô tốt hơn trước kia rất nhiều. Trước đây cô cảm nhận được chồng mình đối với mình hờ hững không mấy quan tâm.
Cô chỉ mong cuộc sống yên bình này có thể kéo dài thêm vài năm.
Ở trên đảo tận sáu bảy năm mới trở về, cô tin cô sẽ tránh được mẹ chồng.